Cầu Trương Tông Chủ tha thứ
Từ Dật Tiên sợ tè ra quần, im thin thít chờ đợi như con cá mắc cạn.
Ánh mắt lão ta nào còn dám liếc về phía tên nhóc bá đạo kia nữa, sợ liếc một cái là cái mông nở hoa luôn.
So với độ ngầu lòi của thiếu niên, ổng chỉ là cọng hành héo úa ven đường.
Nói chung là, ê mặt!
Một lát sau.
Một thằng nhóc cỡ tuổi thiếu niên kia đi tới.
“Ông già, zô gặp tông chủ!”
Vì Từ Dật Tiên éo thèm khai tông môn, nên Trương Toàn Đản cũng chả buồn ra đón tiếp.
Dù sao Thanh Bình Trấn ngày nào chả có mấy thằng dân đen xin xỏ Huyền Thiên Tiên Tông, mỗi lần Trương Toàn Đản cũng tiếp thì chắc ngài ẻ ra vàng à?
Từ Dật Tiên dạ dạ vâng vâng, lẽo đẽo theo thằng nhóc đi vào trong, vừa đi vừa dòm dòm ngó ngó cái tông môn nhà người ta.
Mặc dù trông có vẻ không khác gì ngoài cổng mấy, cơ mà mấy tên đệ tử của Huyền Thiên Tiên Tông, ai nấy cũng cười hề hề tươi rói, lời ăn tiếng nói thấy mà thân thiết gớm.
Từ Dật Tiên nghĩ ngay tới hai chữ: Hòa thuận!
Không giống mấy cái tông môn xàm xí đú khác, suốt ngày cứ lừa lọc đấu đá nhau.
Lũ đệ tử ngoại môn thì hòng cắn xé nhau để được vào nội môn, ngày nào cũng diễn tuồng chém giết tưng bừng như hội.
“Ể?”
Đi một hồi, Từ Dật Tiên mới phát hiện, trang phục của mấy tên đệ tử này đều giống hệt nhau.
“Cậu nhóc, tông môn to phết nhỉ? Đi mãi mà chưa tới nội môn à?”
Thằng nhóc cười hề hề, “Ông ơi, Huyền Thiên Tiên Tông bọn cháu chả phân biệt nội môn ngoại môn gì ráo!”
“Trừ mấy tên trâu chó được mấy sư phụ tuyển làm đệ tử chân truyền, còn lại toàn là lính lác như nhau hết!”
Từ Dật Tiên há hốc mồm.
Bình thường tông môn nào cũng xúi giục đệ tử choảng nhau chí chóe, nói là cạnh tranh để tiến bộ.
Như con Linh Lung Thánh Nữ với Từ Nhan Nhan xem, đấu đá tới mức chó cắn áo rách lun rồi đó.
Ai dè Huyền Thiên Tiên Tông nó chơi bài ngửa, bỏ mẹ luôn nội ngoại môn.
Mà như vậy, lũ đệ tử nó có thấy thiếu động lực không nhỉ?
Dù sao đệ tử chân truyền có mỗi nhúm con, còn lại tự hiểu phận mà buông bỏ luôn, không có cửa đâu.
Nhưng nhìn cái phong độ của Huyền Thiên Tiên Tông gần đây, Từ Dật Tiên lại thấy cũng hợp lí.
Bên trong tông môn, hòa bình là trên hết! Mọi người cùng nhau tiến bộ, cùng nhau đoàn kết như keo sơn.
Từ Dật Tiên mỉm cười, quyết định ngậm mỏ lại.
“Tốt lắm! Tông chủ đang đợi ông ở bên trong đó, mời ông vào!”
Mấy lão già kiểu này, thằng bé gặp nhiều rồi. Thanh Bình Trấn toàn thấy mấy ổng lải nhải nào là bà con xa bị yêu quái nhai đầu, nào là quan huyện làm ăn như cc.
Việc dân tuy nhỏ, nhưng lặp đi lặp lại riết cũng muốn xỉu ngang.
Mà thôi, Huyền Thiên Tiên Tông chơi bài nghĩa hiệp, ai đến cũng hốt, ai kêu cũng giúp.
Cho nên Huyền Cơ Tử trước khi bế quan có dặn dò kỹ, phải tiếp đón mấy ông bà già này cẩn thận, đừng làm ô uế thanh danh của tông môn.
“Ha ha, cám ơn cu cậu!”
Từ Dật Tiên lại cười hề hề, xua tay cái roẹt. Lần này ổng không lôi quà cáp ra nữa, thể hiện tinh thần tôn trọng người khác, tôn trọng bản thân.
Từ Dật Tiên sửa sang lại quần áo, nghiêm túc hẳn lên.
Làm đại ca của Huyền Thiên Tiên Tông, Trương Toàn Đản có thể thiết lập được văn hóa này trong tông môn, chắc chắn là người ngay thẳng, có quy củ hẳn hoi.
Lão cũng quyết định công khai thân phận luôn, chả giấu giếm làm gì, phải tỏ ra cung kính tí chứ.
Từ Dật Tiên bước vào, thấy ngay một gã đàn ông đang đứng chắp tay trong điện.
Ánh nắng xuyên qua mái ngói, chiếu xuống người gã, tạo nên một hình ảnh uy nghiêm hùng vĩ.
Từ Dật Tiên liếc qua một cái đã thấy khâm phục thằng cha này vãi nồi.
Cái khí chất ngời ngời đó, mấy thánh chủ cũng éo có cửa.
“Khụ khụ!”
Từ Dật Tiên hắng giọng, chắp tay nói:
“Thái thượng trưởng lão của Cửu Thiên thánh địa, Từ Dật Tiên, bái kiến Trương tông chủ!”
Từ Dật Tiên hơi gật đầu chào cho có lệ.
Trương Toàn Đản nghe xong thì đứng hình mất 5s, như vừa nuốt phải cục xương cá mắc ngang cổ.
“Hả… thái… thái thượng trưởng lão?”
Trương Toàn Đản lẩm bẩm:
“Không phải báo là lão già thường thường bậc trung thôi sao?”
Thấy Trương Toàn Đản câm nín, Từ Dật Tiên lại ho khẽ một tiếng.
“Khụ!”
Từ Dật Tiên cũng chả giận, ổng biết tỏng Trương Toàn Đản đang giở trò mèo.
Bố mày muốn ra oai, kệ bố mày chứ! Miễn không gây sự ngay từ đầu là ổng nhịn được.
“Trương tông chủ?”
Trương Toàn Đản từ từ xoay người lại, nhìn lão già trước mặt.
Chỉ thấy Từ Dật Tiên tóc bạc phơ phất phơ, vận bộ đồ trắng toát, phong thái đúng chuẩn tiên nhân.
Mấy tên đệ tử canh cửa bị mù hết rồi à?
Rõ ràng là tiên ông, thế quái nào lại báo là ông già thường thường bậc trung.
“Khoan đã!”
Trương Toàn Đản suy nghĩ một chút, dù ông già này là Địa Tiên thì mình cũng có cửa chứ bộ.
Huyền Thiên Tiên Tông nhà ta có thánh thú chống lưng đấy, sợ cọng hành khô nào?
Lại nói, trên đời này Địa Tiên chết cũng đầy à?
Hổng sợ!
Trương Toàn Đản nhìn xuống Từ Dật Tiên bằng nửa con mắt.
“Ừm!”
“Ông Từ à, mời ngồi! Người đâu, dâng trà!”
Trương Toàn Đản mặt lạnh tanh như bún thiu, éo tỏ vẻ vui buồn gì hết, kiểu bố mày là ai thì tụi bây biết rồi đấy.
Từ Dật Tiên hơi rén, thấy tình hình căng đét rồi đó.
Xem ra hai đứa nhỏ kia gây chuyện lớn rồi.
Trương tông chủ vẫn còn đang sôi máu.
Coi như nể mặt Cửu Thiên thánh địa, nhưng ổng cũng chả có ý định tha thứ.
“Ha ha, Trương tông chủ, hai đứa nhỏ nhà tôi đến quấy rầy quý tông rồi.”
“Bọn nó quanh năm suốt tháng ở trong thánh địa, chả ai quản, nên tính nết có hơi tưng tửng.”
“Nếu có đắc tội tông chủ, xin hãy bỏ quá cho. Tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại chúng nó, đền bù thiệt hại đầy đủ!”
Trương Toàn Đản nhíu mày.
“Đắc tội ta?”
Trương Toàn Đản nghĩ lại, trừ lúc đầu mới vào có tí xem thường người, còn lại cũng đâu có gì.
“Mấy đứa nó đâu có đắc tội gì tôi đâu? Bọn tôi hòa đồng với nhau lắm, ông Từ đừng lo lắng.”
“Tôi là người hòa nhã mà, rất thích làm thân với mấy đứa nhỏ.”
“Có chút thất lễ thì cũng chả sao.”
Trương Toàn Đản cười hề hề, vẻ mặt kiểu thản nhiên vô đối.
Nhưng mà Từ Dật Tiên thì lại muốn nổ banh xác.
Nụ cười của Trương Toàn Đản với ổng chẳng khác gì cú tát trời giáng.
Đậu xanh rau má!
Đắc tội ông thì không sao? Hai đứa con gái nhà ta đang mất tích, sống chết mặc bây luôn nè!
Hòa đồng cái qq, ổng nói câu nào thì tụi nó vâng câu đó ấy.
Tin lời đó thì đúng là não chứa toàn cứt!
“Choang!”
Cái ly trên tay Từ Dật Tiên rớt xuống đất vỡ tan tành.
“Trương tông chủ, hai đứa con gái tôi dại dột, tôi sẽ nghiêm khắc dạy bảo chúng nó.”
“Trẻ con phạm lỗi nhỏ, tội không đáng chết.”
“Mong tông chủ đại nhân đại lượng, tha thứ cho chúng nó đi mà!”
Trương Toàn Đản thì hoang mang vl.
Ông già này làm cái quái gì vậy? Tự dưng lại lạy lục xin lỗi?
Bọn họ đéo có đắc tội gì mình hết trơn!
Thứ cho cái gì giờ?
Trương Toàn Đản cuống cuồng chạy lại:
“Ông Từ ơi, mấy đứa đó không làm gì tôi mà!”
“Làm sao tôi có quyền tha thứ chứ? Dù có hơi bất kính tí, thì cũng là chuyện nhỏ, tôi không để bụng đâu!”
Cái đệt!
Từ Dật Tiên như bị sét đánh ngang tai.
Ý của Trương Toàn Đản còn gì rõ hơn?
Hai đứa đó không đắc tội hắn thì thôi, đắc tội hắn cũng chỉ là chuyện vặt. Cơ mà đắc tội thánh thú, thì chỉ có đường chết!
Cho dù là Trương tông chủ cũng không có cửa tha thứ.
Chưa hiểu à?
Chết chắc rồi, động vào thánh thú!
“Bịch!”
Từ Dật Tiên quỳ sụp xuống, đập đầu như bổ củi.
“Tôi biết Trương tông chủ là sư huynh của thánh thú rồi. Thiên uy không thể phạm.”
“Hai đứa nhỏ đó, một đứa là cháu gái, là cục cưng của tôi.”
“Còn đứa kia là thánh nữ tông môn tôi, là bộ mặt của toàn tông.”
“Chỉ cần thánh thú nguôi giận, hoặc là tông chủ xin hộ một tiếng, tôi xin liều chết để chuộc tội cho hai đứa nó!”
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |