Lưu Bích van lạy như chó đẻ
Nhìn Từ Dật Tiên quỳ lạy te tua như con cún bị bỏ rơi, Trương Toàn Đản ngơ ngác như phỗng, đầu óc loading không kịp.
Lão già khọm này làm cái trò con bò gì thế? Lôi Thập Tam vào làm gì? Chẳng phải mình chỉ dùng thần thức liếc qua tu vi của ổng ở cổng thôi sao? Có gì mà nghiêm trọng?
Bị màn quỳ lạy free-style của Từ Dật Tiên làm cho lúng túng vãi cả chưởng, Trương Toàn Đản vội vàng đỡ lão dậy: "Từ lão, thôi thôi thôi, ngài làm thế con cháu nào dám nhận?"
Từ Dật Tiên bám chặt tay Trương Toàn Đản như đỉa đói bám càng, miệng mếu máo: "Tông chủ ơi, Nhan Nhan là cục vàng của ta, nó có sai thì ta cũng phải gánh."
Trương Toàn Đản nhìn lão đầu như nhìn con dở hơi. Bảo vệ cháu gái cũng vừa vừa phải phải thôi chứ, bày đặt cưng chiều hết phần thiên hạ. Mà thôi kệ, cái loại tư tưởng trọng cháu gái khinh cả tông môn này nói cũng bằng thừa, phí lời.
“Từ lão, không sao đâu, cháu gái ngài vẫn mạnh khỏe chán mà.”
Từ Dật Tiên mắt chữ A mồm chữ O: Hả? Bị giam lỏng rồi còn gọi là khỏe à? Hay là tên tông chủ mặt dày này đang giấu bài, định hành hạ cháu gái mình kiểu mới?
"Van ngài!!! Tông chủ ơi, thả hai đứa nó ra đi!" Từ Dật Tiên khóc lóc thảm thiết, tay vẫn níu chặt Trương Toàn Đản không rời.
Trương Toàn Đản lắc đầu ngán ngẩm, thầm nghĩ: “Lão già này mệt mỏi thật sự”.
"Nếu ngài không tin, thì đi Tiên Duyên Phong với ta."
Từ Dật Tiên cau mày: “Tiên Duyên Phong? Chỗ giam lỏng tụi nó á? Sao không gọi là Thiên Lao, Đại Lao gì cho máu me, đặt tên sến súa thế?”
Khoan đã, Tiên Duyên Phong... Kiếm Đạo Chí Tôn chẳng phải là Lý Tiên Duyên sao? Chẳng lẽ... là núi riêng của Chí Tôn? Đúng rồi, chắc chắn là thế!
Từ Dật Tiên mặt cắt không còn giọt máu. Móa ơi, lỡ đụng chạm đến Chí Tôn rồi! Lão thừa hiểu cái loại người ngồi ghế cao, bức cách ngút trời, kiêu ngạo hẹp hòi, không cho ai leo lên đầu lên cổ ấy. Tốt nhất là cứ quỳ rạp xuống đất, đừng nhìn thẳng vào mặt, càng run càng tốt, tỏ vẻ sợ hãi tột độ. Suy cho cùng, mấy ông tu đến cảnh giới đó đều thích được người khác sùng bái nịnh nọt mà. Thử nghĩ xem, đang lúc muốn thể hiện uy nghiêm bức người thì gặp phải ánh mắt khinh thường. Ôi thôi, cái tôi tổn thương nặng nề!
Những đạo lý này Từ Dật Tiên rõ mười mươi, Tiêu Linh Lung chắc cũng biết, nhưng cái con bé Từ Nhan Nhan được nuông chiều từ bé, quen thói hống hách, ngông cuồng, có khi lại giở chứng hổ báo trường mẫu giáo cũng nên. Đụng vào râu hùm, mạo phạm Chí Tôn. Đúng là chuyện nó làm ra được!
"Tông chủ! Dẫn ta đến gặp Chí Tôn. Ta xin nhận mọi hình phạt!" Từ Dật Tiên mặt mày xanh lét, chỉ mong sao bảo vệ được bảo bối Nhan Nhan.
Trương Toàn Đản cũng lười giải thích, nghĩ thầm: “Thấy Thập Tam là hiểu hết ấy mà!”
"Theo ta."
Một cái rạch không gian, Trương Toàn Đản lôi Từ Dật Tiên bay biến.
Cùng lúc đó, tại Cửu Thiên Thánh Địa, Thánh Chủ Điện.
Lưu Bích hớt ha hớt hải chạy vào, không thèm thông báo hay xin phép gì cả. Trong cái thánh địa luật lệ nghiêm ngặt này, hành động kiểu đó chẳng khác nào tự tìm đường chết. Nhưng tình thế cấp bách, ai mà rảnh lo mấy cái lễ nghi rườm rà?
"ẦM!!!"
Cánh cửa bị đạp tung tóe, Thánh Chủ Trương Khoa Học đang ngồi tụng kinh tu luyện giật mình mở mắt, mặt mũi đen xì khi thấy Lưu Bích.
"Lưu sư đệ, đây là Thánh Chủ Điện, ngươi tự tiện xông vào thế này, tội đáng muôn chết!"
Hai người vốn đã bất hòa vì tranh giành chức Thánh Chủ. Hôm nay lại thêm chuyện này, Trương Khoa Học nghĩ bụng, thôi thì nhân cơ hội dạy cho Lưu Bích một bài học. Hắn biết mình không làm gì được Lưu Bích vì có Thái Thượng Trưởng Lão Từ Dật Tiên chống lưng. Nhưng một hình phạt nho nhỏ chắc lão già đó cũng không nói gì, dù sao cũng là vi phạm luật lệ.
Lưu Bích chẳng thèm quan tâm, hùng hổ tiến đến trước mặt Trương Khoa Học, trừng mắt nhìn. Trương Khoa Học thấy vậy thì khựng lại, hơi lúng túng. Thằng nhóc này muốn làm phản à? Chắc là ấm ức vì bị mình đè đầu cưỡi cổ bao nhiêu năm, lại có Từ Dật Tiên làm hậu thuẫn nên mới liều lĩnh thế này.
"Hừ!"
Trương Khoa Học đứng tấn sẵn sàng, chỉ chờ Lưu Bích manh động là ra tay phản đòn.
“Lưu sư đệ được Từ trưởng lão chống lưng, càng ngày càng không coi ai ra gì. Sao? Giờ đến cả Thánh Chủ như ta ngươi cũng không coi vào mắt nữa à?" Trương Khoa Học lên giọng mỉa mai.
Lưu Bích siết chặt nắm đấm, Trương Khoa Học nhíu mày, bụng bảo dạ: Chuẩn bị động thủ rồi đây. Thực lực của Lưu Bích hắn cũng biết, ngang ngửa mình thôi, không phải đối thủ. Hôm nay dám xông vào thế này, chắc là có át chủ bài rồi.
“Phịch!”
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Lưu Bích quyết định làm một chuyện động trời: Hắn quỳ sụp xuống trước mặt Trương Khoa Học. Trương Khoa Học trợn mắt há hốc mồm. Cái gì? Nó quỳ thật kìa? Bao nhiêu năm kèn cựa, không ai chịu thua ai, giờ lại quỳ lạy trước mặt mình? Thế này chẳng khác nào tự chà đạp tôn nghiêm của bản thân lên xuống, chà xát, rồi lại chà xát...
Trương Khoa Học chết đứng, bối rối không biết phải làm gì, lắp bắp: "Lưu sư đệ, ngươi... ngươi làm gì thế?" rồi vội vàng chạy đến đỡ Lưu Bích dậy, mặc kệ đó là bẫy hay không. Dù sao hai người cũng từng vào sinh ra tử, hiểu tính nhau cả, chắc sẽ không dùng mấy chiêu hèn hạ.
Lưu Bích ngẩng đầu nhìn Trương Khoa Học, nhưng vẫn quỳ gối không đứng dậy.
"Trương sư huynh, cả đời ta chưa từng cầu xin ai…” giọng Lưu Bích run run, thảm thiết: “…nhưng lần này, ta van ngươi!"
Trương Khoa Học cảm thấy có gì đó rất sai sai, liền hỏi: "Lưu sư đệ, đứng dậy đi! Chúng ta là đồng môn, có gì cứ nói, sư huynh sẽ giúp!" Bao nhiêu năm hiềm khích coi như tan biến. Quan hệ hai người bỗng chốc trở nên gần gũi hơn.
Lưu Bích lắc đầu, chuyện này liên quan đến an nguy của thánh địa, không phải chuyện đùa được. Hắn khó mở lời, nhưng tình hình cấp bách, không kịp nghĩ nhiều.
"Sư huynh, ta van ngươi, hãy mang Cửu Thiên Huyền Nữ Lệnh ra, cùng ta đi cứu sư phụ!" Lưu Bích gạt tay Trương Khoa Học ra, dập đầu xuống đất.
Trương Khoa Học hoảng hồn lùi lại hai bước, "Cái gì?! Thái Thượng Trưởng Lão xảy ra chuyện gì? Sao phải dùng Cửu Thiên Huyền Nữ Lệnh?" Trương Khoa Học biết chuyện nghiêm trọng rồi, nhưng không ngờ Lưu Bích lại quăng bom nguyên tử. Cửu Thiên Huyền Nữ Lệnh, bảo vật trấn phái của Cửu Thiên Thánh Địa. Trừ phi thánh địa gặp nguy hiểm sinh tử, còn không thì đừng hòng động đến nó!
Lưu Bích giọng run rẩy: "Thái Thượng Trưởng Lão đã xông vào Huyền Thiên Tiên Tông, để cứu Thánh Nữ và Nhan Nhan. Lão muốn tìm Chí Tôn nói chuyện phải trái!"
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |