Cũng liền bố mày nhìn thấu tất cả
"Vl thật đấy, Lưu Bích!"
Từ Dật Tiên cười như được mùa, giơ ngón cái lên, mắt sáng như sao. Vốn tưởng chỉ đẩy con thằng nào lên làm bia đỡ đạn, ai ngờ Lưu Bích diễn sâu quá, như cá gặp nước.
Nói thật chứ, mấy vụ lươn lẹo này, Lưu Bích so với Trương Khoa Học đúng là non và xanh lắm. Ấy vậy mà đùng một cái, Lưu Bích hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.
Tuy éo ai hiểu sao lại thế, nhưng dù sao Cửu Thiên Thánh Địa cũng thoát chết. Thánh địa cảm tạ trời đất đã sinh ra Lưu Bích.
"Ừm, đúng là mở mang tầm mắt thật đấy, Tiểu Lưu!"
Đến Vũ Văn Vượng Tài, cái lão già cả ngày ghen ăn tức ở cũng phải khen. Chuyện này mà giao cho Tiêu Linh Lung thì chắc ẻm tè ra quần từ lâu rồi.
Lưu Bích cười mỉm, éo hề tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn, một bộ cao nhân đắc đạo.
"Chỉ cần tụi mình đủ mạnh thì thiên hạ đéo ai làm gì được."
Mặt Lưu Bích nghiêm túc vãi, nhưng trong bụng thì cười như điên.
"Công nhận sư phụ và Nhị sư thúc giúp đỡ lắm. Nếu không, chắc em tèo rồi."
Từ Dật Tiên cười hắc hắc, đắc ý nhìn cậu học trò cưng.
"Tốt, tốt lắm, không kiêu không ngạo, đúng là cái nòi Thánh Chủ!"
Lưu Bích cắn chặt môi, cố nhịn cười đến méo cả mặt.
"Đều là nhờ công dạy dỗ của sư phụ."
"Sư phụ, nếu không còn việc gì, con xin phép về trước."
"Vừa nãy căng thẳng quá, hình như con sắp đột phá rồi!"
Lưu Bích bịt chặt mông, lén lút chuồn thẳng.
Vừa nãy Hạ Cửu nhắc đến "cỏ", cậu ta biết ngay là có chuyện. Nhân lúc gió lặng, chưa ai ngửi thấy mùi gì, phải chuồn lẹ.
Từ Dật Tiên nghe thấy đột phá thì cuống hết cả lên.
"Tốt, tốt, con về nhanh đi. Ở đây có sư phụ và Nhị sư thúc lo."
Lưu Bích gật đầu lia lịa, mặt tỉnh bơ, phi nhanh về động.
Từ Dật Tiên cười tủm tỉm.
"Đệ tử của ta, võ công ngày càng thâm hậu, bay nhanh như chớp. Vi sư đúng là đuổi không kịp!"
Ông ta đắc ý vênh váo, Vũ Văn Vượng Tài đứng cạnh bĩu môi khinh bỉ. Lão già này, lúc nào cũng thích thể hiện.
Nhưng Vũ Văn Vượng Tài cũng tinh ý, suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
"Sư huynh, huynh nói xem sao bọn nó lại rút lui nhanh vậy?"
Từ Dật Tiên lắc đầu, "Sư huynh cũng đoán không ra."
"Có lẽ Hạ Cửu thằng đó lá gan nhỏ, sợ Cửu Thiên Thánh Địa còn bài tẩy gì chưa lật, nên..."
Vũ Văn Vượng Tài gật gù, nhưng vẫn lo lắng.
"Sư huynh, huynh nói chúng có quay lại không?"
Từ Dật Tiên nghe vậy cũng hơi lo, nhưng nghĩ lại tình hình vừa rồi, ông ta lắc đầu.
"Sư đệ đừng lo. Tuy không biết Hạ Cửu mưu tính gì, nhưng chắc chúng không dám quay lại đâu."
"Binh bại như núi đổ, tụi nó giờ tan tác hết rồi, tập hợp lại được cũng khó."
Vũ Văn Vượng Tài gật đầu, thấy cũng hợp lý. Nhưng cẩn tắc vô áy náy.
"Cẩn thận vẫn hơn, tăng cường tuần tra bên ngoài thánh địa, phái thêm người đi dò la tin tức. Ta vẫn lo đây là âm mưu của chúng."
Từ Dật Tiên gật đầu.
"Ừm, chuyện này đệ lo liệu đi."
"Ta phải về nghĩ cách thắt chặt quan hệ với Huyền Thiên Tiên Tông."
Dù Vũ Văn Vượng Tài không ưa Huyền Thiên Tiên Tông, nhưng tình hình hiện tại Cửu Thiên Thánh Địa đéo có quyền lên tiếng.
Tất cả do lão gây ra, Từ Dật Tiên không xử lão cũng là nể tình đồng môn. Lão biết điều đấy.
"Ha ha ha..."
Vũ Văn Vượng Tài cười xòa.
"Thôi kệ, an nhàn làm lão già cũng tốt."
Bên kia, Hạ Cửu dẫn người của Cửu U Tiên Tông bay về đại bản doanh.
"Tông chủ, tuy tôi tin tưởng ngài nhưng giải thích chút được không? Sao tự dưng lại giải tán?"
Người lên tiếng là Ngưu Hoa, một trong những Thái Thượng trưởng lão của Cửu U Tiên Tông. Dù chức cao vọng trọng nhưng vẫn phải gọi Hạ Cửu là tông chủ.
Chả làm sao được, Hạ Cửu là kiểu người cẩn thận đến mức khó hiểu. Chín bỏ làm mười, chưa chắc chắn thì đéo làm.
Hồi Hạ Cửu mới lên làm tông chủ, lúc hấp thụ linh tuyền để độ kiếp, hắn ta đã chuẩn bị cả năm trời.
Ngưu Hoa khi ấy không hiểu, hỏi thì Hạ Cửu bảo chưa tự tin hấp thụ hết, sợ để lại sơ hở nên luyện tập suốt năm.
Quả nhiên, cả linh trì bị hút cạn, mấy lão Thái thượng trưởng lão trợn mắt há hốc mồm.
Cả đời chưa thấy ai làm liều vậy. Linh trì phải để lại ít linh dịch mới tái tạo được chứ! Tiếc cả cái linh trì.
Chưa hết, lúc độ kiếp, Hạ Cửu cũng chuẩn bị 15 năm.
Đến lúc này thì ai cũng quen rồi, nhưng vẫn bị hắn ta làm cho choáng.
Suốt 15 năm trời, hắn chu du khắp nơi, sưu tập đủ loại pháp khí hộ thân, học được hơn 40 loại dẫn lôi tôi thể.
Thế là thiên kiếp bị hắn dùng để rèn luyện thân xác, cứng cáp hơn cả tiên nhân bình thường.
Vậy mà Hạ Cửu vẫn bảo, lần này độ kiếp chỉ nắm chắc 99%, hơi liều.
Lúc đó Ngưu Hoa tức điên, định xử luôn thằng cha này nhưng thôi, mình chọn nó lên mà.
Từ đấy Hạ Cửu có biệt danh là Hạ Cẩu, ý là cẩn thận đến mức nhát như cẩu.
Hạ Cửu nhìn Ngưu Hoa, cười khẩy.
"Trâu trưởng lão, ông không nhận ra à?"
Ngưu Hoa lắc đầu ngu ngơ. Lúc đấy loạn quá, lão chỉ lo bảo vệ Hạ Cửu, éo để ý gì khác.
Mà nói thật chứ, đến lão cũng muốn phang cho Hạ Cửu mấy cái.
Hạ Cửu gật đầu. thôi thì đành giải thích vậy.
"Ông không thấy chuyện này là vở kịch do Cửu Thiên Thánh Địa với Chí Tôn tự biên tự diễn à?"
Ngưu Hoa đực mặt ra. "Vở kịch?"
"Cửu Thiên Huyền Nữ lệnh bài bị hủy là thật mà. Sao lại là vở kịch?"
Hạ Cửu cười khẩy. Đúng là chỉ nhìn thấy phần nổi của tảng băng.
Chỉ những kẻ thông minh như bố mày mới thấy được bản chất sự việc.
"Đấy mới là chỗ cao tay của Cửu Thiên Thánh Địa."
"Tiểu sư thúc, ta hỏi ông nhé, nếu lúc đó tụi mình ra tay thì sao?"
Ngưu Hoa nghĩ một lúc. "Còn phải hỏi? Cửu Thiên Thánh Địa tèo chắc!"
Hạ Cửu gật đầu. "Đúng vậy, nhìn tình hình lúc đó thì là vậy."
"Nhưng ông nghĩ người của Cửu Thiên Thánh Địa ngu hết à?"
Ngưu Hoa:???
Hình như bị xúc phạm.
"Nên lúc đó Cửu Thiên Thánh Địa chắc chắn có viện binh!"
"Chưa kể, Chí Tôn cũng có thể đang chờ thời cơ ra tay!"
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |