Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy nghĩ cái củ cải gì!

Phiên bản Dịch · 1454 chữ

Ngưu Hoa đứng hình như Từ Thức gặp tiên, hoá đá mất mười giây. Cái khỉ gì thế này? Hắn cóc nghĩ tới luôn á!

Nếu Chí Tôn đích thân ra mặt, chuyện nó lại ra cái vẹo gì khác. Lòi mặt ra đây coi nào!

Phải biết, lũ tông môn mặt dày như bưng, lầy lội như ma ấy đã từng lập hội thề non hẹn biển đi diệt Huyền Thiên Tiên Tông nhé.

Thế quái nào mà cái kết lại vl thế?

Thần tiên c.hết như rạ, thương tích đầy mình. Đứa nào giơ tay động thủ, đứa đấy chầu Diêm Vương. Xác định là không còn mống nào sống sót.

Đừng quên còn có Thanh Vân Kiếm Tông, bị diệt cmn môn luôn rồi nhé!

Tuy sau đấy tra ra hung thủ đích thực không phải Chí Tôn.

Nhưng chắc chắn là có dây mơ rễ má gì đó với thằng cha đấy! Không trốn được đâu.

Cái tên Chí Tôn máu lạnh vô tình này…

Nghĩ thôi Ngưu Hoa đã thấy lạnh sống lưng, rét run người, khéo tí són ra quần.

Xem ra, mưu mẹo của mình vẫn còn non và xanh lắm.

Đúng là, việc động não này phải để Hạ Cửu lo mới được.

Mà khoan, cái mớ hỗn độn này… Hình như toàn do Hạ Cửu tự biên tự diễn chứ có chứng cứ c** gì đâu!

“Này, sao chú chắc chắn là lúc đó có Chí Tôn hay Huyền Thiên Tiên Tông ở đó?”

Ngưu Hoa vẫn ngơ ngác như bò đội nón, dù gì cũng đã lỡ mồm, cứ hỏi cho nó vuông, biết đâu lại học được gì.

Hạ Cửu cười hềnh hệch, tỉ mỉ giảng giải:

“Đơn giản thôi!”

“Nhìn mặt đoán cmn ý!”

Ngưu Hoa đần mặt ra: “Mặt?”

May cho chú là lúc đấy chú cóc nói, không thì ông đây cũng bó tay, cóc cứu được đâu.

Hạ Cửu gật đầu lia lịa: “Vẫn còn một chi tiết quan cmn trọng nữa!”

Ngưu Hoa nhíu mày: “Ý chú là cái tát của Lưu Bích hả?”

Mắt Hạ Cửu sáng rực, nhìn Ngưu trưởng lão đầy vẻ tán thưởng. Thiên tài đây rồi!

“Tiểu sư thúc quả nhiên cao tay, nhìn ra được cả điều này!”

Không hiểu sao, được Hạ Cửu khen một câu, Ngưu Hoa tự dưng thấy mình oai vl ra.

“Ờ thì đúng rồi, trong tình huống ấy mà tự nhiên cho chú một cái tát, nghe có mùi vl thật.”

“Nhưng mà, đó mới là suy đoán thôi nhé, làm sao chứng minh chú đúng được?”

Ngưu Hoa hỏi vặn lại.

Hạ Cửu cười nham hiểm. Hình như đã đoán trước được câu hỏi này rồi nhé.

“Cứ chờ xem, Thánh Nữ sắp về rồi.”

“Chờ con bé về, báo cáo chắc chắn sẽ là Chí Tôn và Cửu Thiên Thánh Địa diễn tuồng, dụ mình vào bẫy thôi.”

Hạ Cửu nói chắc nịch, tin tưởng vl luôn.

Đúng lúc này, một tên đệ tử chạy vào bẩm báo:

“Bẩm, Thánh Nữ Lý Yên Nhiên đã về, kinh mạch đứt đoạn, mất cmn hết công lực!”

Hạ Cửu giật nảy mình. Cái * gì thế này???

Ngưu Hoa cũng cảm thấy có gì đó sai sai.

“Đi!”

Xoẹt một cái, cả hai biến cmn mất.

Một giây sau, xuất hiện ở Đan Đường Cửu U Tiên Tông.

Thánh Nữ Lý Yên Nhiên nằm thoi thóp trên giường, mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Yên Nhiên! Con có sao không!”

Hạ Cửu lo sốt vó, vội vàng chạy tới nắm lấy tay đồ đệ.

“Ai đánh con ra thế này?”

Lý Yên Nhiên nhìn sư phụ, nước mắt ngắn dài. Uất cmn ức!

“Chí Tôn ạ!”

Nàng không nhịn được nữa mà òa khóc.

Đ** chịu được nữa rồi.

Tưởng đâu đi ngàn dặm hiến thân, đổi lấy tiên duyên.

Ai dè chưa kịp hé mồm đã bị Chí Tôn gầm lên một tiếng, đánh đứt hết cmn kinh mạch.

Chắc tại mình ngu, đứng gần Chí Tôn nhất.

Mà nghĩ cũng cay, trăm phương ngàn kế mới chen được lên hàng đầu.

Tưởng đâu nhan sắc này ít ra cũng lấy lòng được Chí Tôn, cho dù không được sủng ái cũng coi như quen mặt.

Ai dè còn chưa kịp ra oai đã ăn hành rồi!

Hạ Cửu nhìn Lý Yên Nhiên khóc như mưa, trong lòng hoang mang tột độ.

“Vớ vẩn thế?”

Hạ Cửu lắc đầu nguầy nguậy.

“Chí Tôn không phải đang chơi thân với Cửu Thiên Thánh Địa sao?”

“Cả hai còn hợp tác diễn kịch, định mượn đao giết người mà?”

“Sao lại từ chối con được?”

“Hay là, Chí Tôn và Cửu Thiên Thánh Địa đã đạt được thỏa thuận gì đó, cho nên mới từ chối con?”

Hạ Cửu suy tư một hồi, khẳng định lại suy nghĩ của mình.

“Ừm, chắc chắn là vậy rồi!”

Lý Yên Nhiên nước mắt giàn giụa, lắc đầu nguầy nguậy, bác bỏ ý kiến của sư phụ.

“Sư phụ, người nhầm rồi ạ.”

“Huyền Thiên Tiên Tông với Cửu Thiên Thánh Địa đ** có đạt được thỏa thuận gì đâu.”

“Hai bên đánh nhau chí chóe rồi còn gì!”

“Đến Cửu Thiên Huyền Nữ lệnh bài cũng lôi ra rồi còn gì ạ!”

Hạ Cửu cười hềnh hệch, “Đấy là người ta diễn kịch thôi mà, yên nhiên, theo ta bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa nhìn thấu sự đời sao?”

Lý Yên Nhiên ức đến sắp khóc thét.

Sư phụ có vẻ vẫn chưa tin mình nói, suýt nữa là con bé chửi thề luôn rồi đấy.

“Diễn cái qq gì chứ?”

“Cửu Thiên Thánh Chủ phách lối thế mà bị một kiếm chém thành tro luôn rồi ạ!”

“Cửu Thiên Huyền Nữ lệnh chẻ đôi luôn rồi ạ!”

“Đại trưởng lão Cửu Thiên Thánh Địa quỳ xuống xin tha mà Chí Tôn còn cóc thèm nhìn!”

Hạ Cửu đơ cmn người ra.

“Cái… này…”

“Báo cáo trước đó đâu phải vậy???”

Lý Yên Nhiên cười như mếu, "lúc đó tình hình khẩn cấp, chỉ báo cáo những gì quan trọng thôi ạ."

“Mục đích là để sư phụ tập hợp lực lượng vây kín Cửu Thiên Thánh Địa mà ạ."

“Sư phụ lẽ nào không hiểu?”

Hạ Cửu cau mày. Đúng rồi… Chân tướng dường như… đang phản bác lại phân tích của mình!

“Thánh Nữ à, sư phụ con hiểu mà.”

“Chúng ta vừa mới từ Cửu Thiên Thánh Địa về.”

Ngưu Hoa gật gù, vội vàng an ủi Lý Yên Nhiên.

Lý Yên Nhiên cười như khóc, hôm nay cuối cùng cũng có một tin tốt.

“Vậy là Cửu Thiên Thánh Địa tha cho mình rồi ạ?”

“Hay là… đã đạt thành điều kiện gì đó ạ?”

“Có lợi gì cho Cửu U Tiên Tông mình không?”

Lòng vẫn hướng về tông môn, dẫu sao cũng phải hỏi cho rõ để còn được an ủi chứ!

Ngưu Hoa cười hềnh hệch, "sư phụ con à? Kiếm được cái bàn tay về."

Lý Yên Nhiên:???

Hạ Cửu mặt đỏ như gấc, lườm Ngưu Hoa.

“Không!”

“Chưa kết luận được đâu, phải chờ thêm đã!”

“Ta còn hậu chiêu!”

Ngưu Hoa đứng bên cạnh, chịu, chịu cmn thật. Đến chịu. Chẳng hiểu Hạ Cửu nổi.

Còn hậu chiêu nữa cơ à? Rốt cuộc chú giấu bao nhiêu bài rồi?

“Báo!”

Một đệ tử hớt hải chạy vào, hô lớn.

“Bẩm tông chủ, các tông môn đã an toàn trở về, không một ai bị tập kích!”

“Sau khi mười vạn đại quân rút đi, Cửu Thiên Thánh Địa vẫn không hề lơ là.”

“Ngược lại, còn tăng cường tuần tra, bố trí nhãn tuyến xung quanh để dò xét động tĩnh của mười vạn đại quân.”

Từng lời báo cáo như nhát búa đập vào ngực Hạ Cửu. Suýt ngất.

“Không thể nào!”

“Tuyệt đối không thể nào!”

“Dù có không đuổi theo mười vạn đại quân, Cửu Thiên Thánh Địa cũng phải hạ cảnh giới xuống chứ.”

“Không có lý nào lại cẩn thận thế, cứ như lo đại quân quay lại vậy!”

“Chỉ có một lời giải thích!”

“Đó là từ đầu đến cuối, con mụ Lưu Bích đểu giả kia đã giả ngu!”

“Phụt!”

Hạ Cửu tức ói máu.

Người ngửa ra sau, mắt trợn ngược.

“Tông chủ!”

Ngưu Hoa vội vàng đỡ lấy Hạ Cửu, truyền linh khí hộ mạch.

“Tông chủ bình tĩnh, nếu không nhờ Chí Tôn che chở, chúng ta đã tiêu đời rồi. Giờ có thể tập hợp đại quân, đánh lại!”

Hạ Cửu tuyệt vọng, nói không ra hơi.

“Vô ích… vô cmn ích rồi…”

“Lòng người… đã tan…”

Bạn đang đọc Đừng Giả Vờ, Ngươi Chính Là Kiếm Đạo Chí Tôn! (Bản dịch) của Thị Phi Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thang1119
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.