Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rượt nhau truy cứu trách nhiệm, như chó đuổi mèo

Phiên bản Dịch · 1539 chữ

Đỉnh Tiên Duyên, Huyền Thiên Tiên Tông, một nơi thanh tịnh như cõi tiên, mà hiện tại lại có vẻ u ám cmn hơn cả cái mông con chó mực. Lý Tiên Duyên mặt như cái nồi cháy, tay cầm Đả Thần Tiên, nhìn chòng chọc ba sinh vật đang run như cầy sấy.

Đối diện hắn là Hắc Ngưu, cục thịt đen hôi đang cố nặn ra vẻ mặt ngây thơ; Thải Phượng, con chim ba trợn đang rỉa lông làm ra vẻ mình là con vẹt vô hại; và Trương Toàn Đản, vị tông chủ đang cố gắng biến thành bức tượng bằng cách nín thở.

Cả bọn im phăng phắc như ba con chuột cống bị mèo vồ. Lý Tiên Duyên thấy vậy cũng chẳng nói gì, chỉ nhấp một ngụm trà, thong thả đặt Đả Thần Tiên xuống bàn. Cả ba nhìn nhau như cầu cứu, nhưng chẳng ai dám hó hé nửa lời.

"Ấy, đừng khách sáo thế, ba thằng khai mau! Ai bày trò con bò?" Lý Tiên Duyên nở nụ cười "thân thiện" làm lộ hàm răng trắng sáng, nhưng lại khiến ba kẻ kia lạnh sống lưng. Nụ cười ấy kèm theo cây Đả Thần Tiên trên bàn trà như muốn nói "không khai tao đập chết cmn mày bây giờ".

Ba con thú nhìn nhau chằm chằm, quyết định chơi trò "im lặng là vàng".

"Thế này nhé, không khai thì đồng cam cộng khổ, mỗi thằng một gậy, coi như công bằng dân chủ."

"Mà mày tụi bay thân nhau thế, đánh thằng nào cũng như nhau."

Hắc Ngưu nhìn nụ cười của Lý Tiên Duyên, tự nhiên thấy rét run. Sao nụ cười "thân thiện" này lại đáng sợ vl thế nhỉ? Mà cây Đả Thần Tiên kia, nhìn thôi cũng đã thấy thốn vl.

"Khụ khụ..." Hắc Ngưu hắng giọng, chuẩn bị làm kẻ "đâm bị thóc chọc bị gạo".

"Nếu cả lũ cứ giả nai tơ thế này..."

"Thì để ông đây làm gương trước, coi như ném đá giấu tay."

Vừa dứt lời, Hắc Ngưu nhận ngay hai ánh mắt hình viên đạn từ Trương Toàn Đản và Thải Phượng. Đúng là đồ khốn nạn, định bán đứng anh em!

"Chủ nhân, tôi theo ông lâu nhất nhỉ?" Hắc Ngưu nhìn Lý Tiên Duyên bằng ánh mắt van nài.

Lý Tiên Duyên gật đầu, chờ xem thằng này định xổ ra cái gì.

"Tôi biết ông là người siêu phàm thoát tục, nhưng người siêu phàm thì cũng cần bồ chứ."

"Hôm đó thấy ông cứ ỉu xìu, tôi nghĩ hay là ông thèm gái."

Lý Tiên Duyên nhướn mày, "vậy là mày bày trò?"

Hắc Ngưu vội vàng lắc đầu, "Chủ nhân, ông hiểu lầm rồi!"

"Tôi là Hắc Ngưu đầu bò sức trâu, sao lại nghĩ ra mấy trò rắc rối này."

"Với lại, tôi thích chơi trò đơn giản, thẳng thừng, chứ lằng nhằng thế này không hợp với tôi."

Lý Tiên Duyên nghĩ lại cũng đúng. Với tính cách của Hắc Ngưu, chắc chắn sẽ không bày mấy trò rắc rối như tuyển vợ từ các tông môn ẩn thế. Chắc là bắt cóc vác về luôn chứ bày đặt. Trò này giống Toàn Đản sư huynh bày ra hơn.

Lý Tiên Duyên quay sang nhìn Trương Toàn Đản, thấy anh ta đang run như cầy sấy. Chắc chắn là thằng này rồi!

"Đại sư huynh, anh có gì muốn nói không?" Lý Tiên Duyên cười khẩy.

Trương Toàn Đản giật bắn mình khi nghe Lý Tiên Duyên gọi tên.

"Thập Tam, không phải anh! Oan quá!"

"Anh là tông chủ Huyền Thiên Tiên Tông, sao lại bày mấy trò bẩn thỉu này?"

"Với lại, anh làm gì có bản lĩnh tìm ra mấy tông môn ẩn thế?"

"Lúc mấy tông môn đó đăng tin tuyển chồng, anh còn hỏi mày mà."

Lý Tiên Duyên nhớ lại, hình như đúng là có vụ này. Vậy chắc không phải Toàn Đản. Với cái tính cách của Toàn Đản, chắc sẽ lôi mấy em ở lầu xanh về chứ ai thèm quan tâm đến mấy bà cô tiên tử kia. Đúng là chỉ có Thải Phượng…

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Lý Tiên Duyên, Thải Phượng cũng bắt đầu run.

"Chủ nhân, chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho ông thôi!" Hắc Ngưu bỗng nhiên chen vào.

"Ông cũng lớn rồi, phải biết cách xả stress chứ."

"Tôi cứ thấy ông cứ kìm nén thế này không tốt."

"Nhỡ nòng nọc tích tụ lâu ngày, nó vùng lên nổi loạn thì sao?"

Lý Tiên Duyên liếc xéo.

Ra là cả lũ đều có vấn đề. Chẳng trách cứ đổ lỗi lung tung.

“Từ giờ đừng làm mấy trò này nữa, tao không giống chúng mày, chúng mày không hiểu tao đâu.”

“Tao vừa yên ổn được tí, chúng mày lại bày trò phá hoại.”

“Lần này tao bỏ qua, còn tái phạm, biến cmn khỏi đây hết!”

Lý Tiên Duyên thở dài. Lũ này cũng chỉ muốn tốt cho hắn thôi, chỉ là làm hơi lố.

Cảnh cáo thế này chắc cũng đủ rồi.

"À, sư huynh, sư phụ có tin tức gì chưa?"

Huyền Cơ Tử đi cũng lâu rồi, không biết có tin tức gì không.

Lũ kia toàn cao thủ võ lâm, chắc là ổn. Chắc là vậy. Lúc trước Lý Tiên Duyên đã đưa cho họ ít thuốc rồi, hi vọng là giúp được gì đó.

"Chưa có, anh vào không được, bên trong cũng không có tin tức gì cả." Trương Toàn Đản lắc đầu, vẻ mặt lo lắng.

"À, Thập Tam, Hồng Tụ có tin tức gửi về." Trương Toàn Đản chợt nhớ ra điều gì.

Lý Tiên Duyên giật mình.

Lần trước sai Hồng Tụ đi điều tra Triệu Thiết Trụ mà chưa thấy tin tức gì.

Cũng lâu rồi nhỉ, suýt nữa quên mất.

"Nói mau!"

Trương Toàn Đản gật đầu.

"Dạo này bên Yêu tộc cũng xảy ra chuyện tương tự như bên Nhân tộc."

"Mấy thánh địa lớn của Yêu tộc cũng bị tàn sát sạch sẽ."

"Cách thức ra tay giống hệt với vụ bên Nhân tộc."

Lý Tiên Duyên cau mày.

"Yêu tộc?"

"Sao lại lan sang cả Yêu tộc?"

"Cái quái gì đang xảy ra vậy?"

"Kì quặc thật!"

Lý Tiên Duyên trầm tư.

Cứ có linh cảm chẳng lành.

Theo motip truyện tu tiên thì chắc là có con gì đó hút máu, hút công lực, hoặc hút tinh thần của người khác để tăng sức mạnh cho mình. Vô hạn luôn!

"Không định vị được nó à?" Lý Tiên Duyên hỏi.

Nhưng mà chắc chắn là không thể rồi. Thiên Huyền Đại Lục làm gì có điện thoại, lấy đâu ra định vị thời gian thực? Khi biết được tin tức thì chắc cũng mấy hôm sau rồi.

"Dù sao cũng phải cẩn thận."

"Tinh La, luôn trong tư thế sẵn sàng bảo vệ Huyền Thiên Tiên Tông, không được lơ là."

Lý Tiên Duyên lại dặn dò.

Lần trước trận pháp bị phá dễ dàng như vậy là do Tinh La quá chủ quan. Nếu bật chế độ phòng thủ cấp hai lên thì có khi còn bắn ngược lại được đòn tấn công của Cửu Thiên Huyền Nữ nữa.

"Rõ, chủ nhân!" Tinh La trả lời.

Lý Tiên Duyên gật đầu, đứng dậy.

"Tao phải ra ngoài một chuyến, tụi bây cẩn thận đấy, không có chuyện gì thì đừng có ra ngoài lung tung."

Vẫn chưa yên tâm, Lý Tiên Duyên dặn dò thêm lần nữa.

"Sư phụ đi đâu? Con đi cùng với!" Phú Quý chán chết khi phải ở nhà.

Thấy Lý Tiên Duyên muốn ra ngoài, dĩ nhiên là muốn đi theo rồi. Không hiểu sao dạo này Đại sư bá cũng chẳng dẫn cậu đi Hồng Tụ Chiêu nữa.

Hình như bỗng dưng tu thân dưỡng tính. Kì lạ thật!

Đi với sư phụ tuy hơi chán, nhưng vẫn hơn là ru rú ở nhà.

Lý Tiên Duyên nhìn Phú Quý bằng ánh mắt van nài.

Thấy vậy cũng xiêu lòng.

"Thôi được, ngày mai chúng ta lên đường."

Phú Quý mừng húm khi sư phụ đồng ý.

"Thập Tam, mày định đi đâu? Có cần dẫn theo đệ tử không, để chúng nó lo mấy việc lặt vặt cho?" Trương Toàn Đản quan tâm hỏi.

Lý Tiên Duyên lắc đầu, "Chỉ cần Ngạo Thiên thôi, A Độ với A Cẩu dạo này đang bận cày game tu luyện, Tiểu Lộc cũng bận theo chúng nó. Còn Đoàn Cẩu thì suốt ngày vùi đầu vào nghiên cứu trận pháp của Huyền Thiên Tiên Tông, chắc cũng không rảnh."

Lý Tiên Duyên cười cười, đúng là chỉ có mỗi thằng học châm cứu này là rảnh rỗi.

"Tao định đến thánh địa Cửu Thiên hỏi chút chuyện."

"Nhân tiện đi dạo cho khuây khỏa, chứ ở nhà chán muốn mốc meo rồi."

Hắc Ngưu cười nham nhở, "Khuây khỏa á? Đi khuây khỏa với mấy em gái à?""

"Yên tâm, chủ nhân, có tôi ở nhà trông coi, không sao đâu."

Lý Tiên Duyên gật đầu, quay về phòng.

Bạn đang đọc Đừng Giả Vờ, Ngươi Chính Là Kiếm Đạo Chí Tôn! (Bản dịch) của Thị Phi Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thang1119
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.