Ghé thăm Cửu Thiên Thánh Địa
“Xúc bánh thôi!” Lý Tiên Duyên phẩy tay như thánh chỉ trước cổng Huyền Thiên Tiên Tông, mắt liếc xéo Phú Quý đang lúi húi chất đồ như tết chợ. “Không phải đi ăn trộm gà cướp vịt, tha lôi lôi bao nhiêu là bao nhiêu?”
Phú Quý nhe răng cười hề hề: “Sư phụ à, đi chơi xa một cái, tất nhiên phải vác theo cả nhà làm vốn liếng chứ!”
Lý Tiên Duyên nheo mắt nguy hiểm: “Vốn liếng cái khỉ á? Mang theo thứ gì, khai ra mau!”
Cái miệng của Phú Quý mở ra như cống xả, tuôn ra một tràng dài lê thê: “Đầu tiên, xin giới thiệu siêu phẩm Khăn Ướt Chiến Thần. Lau một cái là tỉnh như sáo, tỉnh táo như chưa từng tỉnh táo. Đảm bảo lau đâu khỏe đấy, nhất là lau ‘ấy’, theo Đại sư bá nói là chấn hùng phong lắm đấy!”. Nói xong, Phú Quý còn lắc lắc cái khăn ướt đang nhỏ nước tùm lum, làm Lý Tiên Duyên muốn ói.
Chưa dừng lại ở đó, Phú Quý lôi ra một lọ thủy tinh nhỏ xíu, xóc xóc khoe khoang: "Đây là Thần Dầu. Nhỏ một giọt, vết thương gì cũng toạc, kiểu như bôi đâu khỏi đấy. Còn nhỏ vào nắm đấm thì thôi rồi, mạnh như siêu nhân biến hình ấy! Đại sư bá đã test hàng rồi, uy tín phết.”
Lý Tiên Duyên đã bắt đầu nóng mặt: "Đợi đã! Khoan đã nào!”
Phú Quý ngơ ngác: “Sao thế sư phụ? Con còn chưa khoe hết cơ mà?"
Lý Tiên Duyên nghiến răng: “Ai dạy ngươi luyện mấy cái thứ vông ve vớ vẩn này ra?”
Phú Quý cười trừ, chỉ tay vào trong: “Dạ, Đại sư bá ạ!”
“Đại sư bá bảo con nghiên cứu ra loại thuốc kiểu như Viên Thận Bảo của sư phụ. Mà con trình còn non, luyện không nổi, nên mới chế ra mấy cái này. Đại sư bá khen tấm tắc luôn!”.
Lý Tiên Duyên chỉ muốn vả bay cái bản mặt ngu ngốc của Trương Toàn Đản: “Cái thằng trời đánh, dám bày trò với đệ tử của ta!”. Trong sơn môn, Trương Toàn Đản đang nhai tóp tép bánh bao chợt hắt hơi một cái: “Lạ nhỉ, trời có rét đâu?”
Lý Tiên Duyên tóm cổ Phú Quý, một phát phi thẳng vào không gian.
Trên đường đi, Phú Quý vẫn không ngừng “chém gió”: “Sư phụ ơi, sư phụ, con mới phát hiện ra một loài hoa, nghiền ra pha với nước thì thơm phải biết. Đặt tên gì giờ nhỉ?”
Lý Tiên Duyên cau mày: "Nước hoa?”
Phú Quý vỗ đùi cái đét: “Hay quá sư phụ! Chính nó! Từ giờ nó sẽ mang tên Nước Hoa!” Rồi nó dí ngay cái lọ nhỏ chứa chất lỏng thơm lừng lên mũi Lý Tiên Duyên: “Thơm không sư phụ?”.
Lý Tiên Duyên hít một hơi, mặt mũi méo xệch. Mùi này...quen quen… thôi kệ, thằng bé con có ý đồ xấu gì đâu mà lo.
Chớp mắt, hai thầy trò đã đáp xuống Cửu Thiên Thánh Địa. Từ ngày đắc đạo không gian pháp tắc với trận pháp, Lý Tiên Duyên đi nhanh như gió, đi dạo hết cả lục địa cũng chưa hết ngày. Nay lại muốn gặp ngay Từ Dật Tiên nên cũng chẳng thèm dùng “dịch chuyển tức thời” nữa. Hậu quả là khi ra khỏi không gian, Phú Quý tí nữa thì toi mạng giữa chợ.
"Đứng lại! Ngươi là thằng nào?" Một tên đệ tử Cửu Thiên Thánh Địa hùng hổ xông ra: “Cấm địa của Cửu Thiên Thánh Địa mà dám tự tiện xông vào? Mau cút xéo!”
Lý Tiên Duyên nhếch mép, giao phó việc "đàm phán" cho Phú Quý.
Phú Quý liền vênh mặt: "Bổn tọa là Phú Quý, đệ tử Tiên Duyên Phong của Huyền Thiên Tiên Tông. Đây là sư phụ của bổn tọa, Kiếm Đạo Chí Tôn, ra rước mau!" Với Lý Tiên Duyên thì mấy cái trận pháp rách nát của Cửu Thiên Thánh Địa chả là cái đinh gì, Cáp Sĩ Kỳ đến còn phá được huống hồ chi là Lý Tiên Duyên. Nhưng vì muốn gặp Từ Dật Tiên ngay và luôn nên mới bày đặt "xin phép".
“Huyền Thiên Tiên Tông?” Tên đệ tử nheo mắt, nghe nói Trương Khoa Học mới bị Huyền Thiên Tiên Tông cho lên dĩa hôm qua, vậy chẳng phải đây là…kẻ thù sao? "Báo động cấp 1! Báo động cấp 1! Phát hiện kẻ tự xưng là Huyền Thiên Tiên Tông, một tên xưng Kiếm Đạo Chí Tôn! Yêu cầu hỗ trợ, yêu cầu hỗ trợ!". Vừa hét, hắn vừa rút ngọc giản liên lạc nội bộ: “Hai người các ngươi đứng im thin thít! Dám manh động, đừng trách ta ra đòn chí mạng. Thánh chủ của chúng ta sắp đến!”.
Lý Tiên Duyên khinh bỉ: “Rườm rà!”. Nói rồi túm Phú Quý xé toạc kết giới, phi thẳng vào trong. Tên đệ tử trợn mắt há mồm, the thé: “Địch tập, địch tập!” Cả Cửu Thiên Thánh Địa sáng rực đèn đỏ báo động, làm Lý Tiên Duyên bội phục độ "hiện đại hóa" của Cửu Thiên Huyền Nữ: "Đèn báo động hiện đại dã man, bây giờ làm gì có ai nghĩ ra nổi chứ? Chị Huyền Nữ giỏi ghê!".
“Dừng lại!” Mười tên đệ tử lao ra vây quanh Lý Tiên Duyên. Lý Tiên Duyên tá hỏa: Không thể nào! Tốc độ của mình nhanh như điện xẹt mà chúng nó vẫn chặn được hay sao?
"Kẻ dám xông vào Cửu Thiên Thánh Địa, chết!” Một tên đệ tử áo đen gầm lên. Lý Tiên Duyên hết muốn dây dưa: “Từ Dật Tiên! Cút ra đây!". Hắn gầm lên một tiếng, cả Cửu Thiên Thánh Địa rung chuyển. Mười tên đệ tử văng tứ tung như bị cuồng phong quét qua.
“Chí Tôn tha mạng!” Từ Dật Tiên cùng tám lão già và Lưu Bích hớt hải chạy ra: “Không biết Chí Tôn giá lâm, tội chết, tội chết!”
Mấy tên phía sau Từ Dật Tiên líu ríu: “Hắn…hắn là Chí Tôn? Trẻ măng vậy? Nhưng khí chất bất phàm, không thấy linh khí gì cả, đúng là…cao nhân ẩn dật”.
Lý Tiên Duyên phẩy tay: "Đứng lên hết đi!".
Từ Dật Tiên run lẩy bẩy đứng lên, ra lệnh: "Giải trừ cảnh giới! Nhắc lại lần nữa, giải trừ cảnh giới!” Đèn đỏ tắt ngúm. “Chí Tôn ghé thăm, thật là vinh hạnh cho Cửu Thiên Thánh Địa ta. Mau bày tiệc chiêu đãi!”. Là người phụ trách đối ngoại của Cửu Thiên Thánh Địa, phản xạ của Từ Dật Tiên thuộc dạng nhanh như chớp. "Chí Tôn, mời vào trong!”.
Lý Tiên Duyên gật đầu, đi được vài bước chợt thấy tên đệ tử chặn đường lúc nãy. Thấy ánh mắt Lý Tiên Duyên nhìn mình, tên này biết ngay số mình đen như mực. Hắn thật sự là Chí Tôn! Vậy mà mình dám chặn đường hắn, còn mạnh miệng tuyên bố cho hắn “ăn một đòn”? Tiêu rồi, Chí Tôn chắc chắn sẽ giáng tội.
“Phịch!”, tên đệ tử quỳ sụp xuống, run rẩy: "Tiểu nhân có mắt như mù, không biết Chí Tôn giá lâm, mong Chí Tôn thứ tội!"
Từ Dật Tiên tái mặt: "Ngươi…ngươi dám mạo phạm Chí Tôn!" Đồng bọn cũng nhìn tên đệ tử với ánh mắt thương hại. Gặp phải Sát Nhân Ma Chí Tôn này, số hắn coi như bỏ.
Lý Tiên Duyên thản nhiên: "Hắn…tốt lắm!”
Từ Dật Tiên ngớ người, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ý. “Ti Đồ Đại Cương, từ hôm nay, ngươi chính thức là đồ đệ của ta!”
Ti Đồ Đại Cương ngơ ngác, như bị sét đánh ngang tai.
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |