Đại Hội Quẩy Banh Nóc - Biệt Đội Hốt Hoảng Xổng Kéo
“Hả?” Hạ Cửu đần mặt ra như ngỗng ỉa. Lưu Bích méo nào sụp đổ như dự tính. Trái lại, thằng cha còn trưng ra bộ mặt trách móc như kiểu sợ làm ồn đến đám Chí Tôn đang chè chén say sưa.
“Đậu xanh rau má! Lưu Bích, cái đồ diễn sâu! Giả trân vl!” Hạ Cửu liếc phát biết ngay Lưu Bích đang lừa lọc thiên hạ.
“Thật cmn bái phục! Đến nước này rồi mà vẫn còn bày trò. Nếu Chí Tôn ở đây thật, thì lũ Cửu Thiên Thánh Địa tụi bây đã xông ra hét um trời rồi! Đặc biệt là thằng Từ Dật Tiên, chắc đã chạy ra bô bô cái mỏ như loa phường rồi.”
“Anh em! Đừng để nó lừa! Xông lên!” Tuy Hạ Cửu hò hét khí thế ngút trời, nhưng cái hạt giống nghi ngờ đã âm thầm nảy mầm trong lòng quân sĩ.
“Suỵt… đã bảo là im lặng rồi mà! Không tin thì theo tao vào xem là biết liền! Mày đông người thế, còn sợ bị lừa à? Vào xem thử coi! Sao? Sợ hả?” Lưu Bích cười đểu, khích tướng.
Hạ Cửu lại bị cái bài tâm lý chiến quen thuộc này câu trúng tim đen. “Mẹ kiếp! Lại chơi trò ú tim ú não này nữa rồi!”. Cái sợ nhất của Hạ Cửu lại tái diễn. Chỉ cần suy nghĩ là hắn lại bắt đầu phân tích, mà xưa nay phân tích toàn chuẩn, vậy mà thằng Lưu Bích cứ thật giả lẫn lộn làm người ta loạn hết cả lên.
Nếu Chí Tôn ở trong, xông vào là bị thịt, còn nếu không có thì Cửu U Tiên Tông mất mặt, ghế tông chủ cũng khỏi ngồi luôn.
Lý Tông Chủ thấy Hạ Cửu lần lữa liền sáp lại: “Hạ tông chủ! Nghĩ ngợi làm gì, rối não thêm! Xông lên thịt thằng Lưu Bích, rồi ào vào đại khai sát giới!”
Hạ Cửu liếc xéo: Đồ não phẳng, chỉ biết đánh chứ không biết nghĩ. Lý Tông Chủ cười hề hề: “Mày mà không dám thì tao làm thay, nhưng mà… thêm tiền!”
Hạ Cửu lắc đầu: “Lý huynh, tính tôi cẩn thận, tôi có cái này hay nè…” Lý Tông Chủ ngẩn ra. Bình thường Hạ Cửu kiêu căng, nay lại hỏi ý kiến, đúng là kỳ tích! Lần đầu tiên Lý Tông Chủ được công nhận trí tuệ, hắn xúc động nhìn Hạ Cửu: “Hạ tông chủ, xin cứ nói!”
Hạ Cửu gật đầu: “Chúng ta cử mấy người có số má đi cùng Lưu Bích, có biến thì còn xoay sở được. Lý tông chủ thấy sao?”. Lý Tông Chủ nghe mà đơ cả người, xoay sở cái gì? Cái tư duy người thông minh sao khó hiểu thế? Nhưng không thể để Hạ Cửu biết suy nghĩ thật của mình được! “Ờm… Hạ tông chủ, tôi cũng nghĩ thế!”
Hạ Cửu: “Được! Vậy chốt thế nhé! Tông chủ cấp cao, đi cùng ta!” Dứt lời phăm phăm bay đến cạnh Lưu Bích. “Lưu Thánh Chủ, cầu trời phù hộ cho mày đi!” Chỉ với đám người này, san phẳng Cửu Thiên Thánh Địa vài lần cũng được!
Lưu Bích gật gù: “Rồi rồi, tôi cầu trời đây, đi thôi!” Nhìn qua tầm chục người, cũng không sao.
“Khoan đã!” Hạ Cửu chợt nhớ ra, đây có phải bẫy không? Cửu Thiên Thánh Địa có át chủ bài nào không? Chẳng lẽ là siêu cấp trận pháp nhốt mình lại? Hay mai phục bên trong, vào là dính đòn?
Không được! Không thể vào kiểu này! Hạ Cửu rút ra cây chủy thủ sáng loáng, chuyên dùng cho ám sát: “Hừ, Lưu Thánh Chủ, đừng có giở trò! Đây là chủy thủ họa sát thân của ta! Dính độc là toi, kể cả Tiên Nhân!”
Lưu Bích đơ ra, nhìn cây chủy thủ kề bên hông mà… “Mày cẩn thận đừng có run tay! Tao dẫn đường nhưng đừng có hối hận!”
Hạ Cửu dí chủy thủ: “Xàm ít thôi! Đi mau!” Lưu Bích mở trận pháp, cả đám đi vào, chớp mắt một cái, không hề có mai phục.
Hạ Cửu đảo mắt nhìn quanh: “Môn đệ đâu hết rồi? Cửu Thiên Thánh Địa mà không thấy bóng người nào hết?”
Lưu Bích cười hề hề: “Đã nói là Chí Tôn đến rồi, đi nhậu hết, phải nói bao nhiêu lần nữa?”.
Hạ Cửu hừ lạnh: “Ít nói! Dẫn đường!” Hạ Cửu vẫn muốn nắm thế chủ động. Giờ hắn đã có cả đống kế sách rồi!
Lưu Bích dẫn cả đám bay lên trời, nhìn xuống là thấy tiệc tùng linh đình, đám đệ tử đang quẩy banh nóc, kể cả Từ Dật Tiên cũng nhảy tưng tưng. Chín lão già Thái Thượng trưởng lão đứng vòng tròn múa may theo điệu nhạc cổ lỗ sĩ. May mà Lý Tiên Duyên giữ vững lập trường chứ không chắc cũng bị Từ Dật Tiên lôi kéo vào rồi.
Phú Quý khỏi phải nói, bị đám nữ đệ tử vây kín, bắt kiểm tra hàng họ có bị to bất thường không, Phú Quý cũng chẳng ngại. Lương y như từ mẫu mà lị, đừng có nhìn Phú Quý với ánh mắt đen tối thế chứ! Nó đang kiểm tra, xem độ đàn hồi các thứ. “Ừm… được đấy, tác dụng rõ rệt.”
Hạ Cửu đảo mắt liếc thấy Lý Tiên Duyên – giữa chốn náo nhiệt này mà vẫn giữ được bình tĩnh, tâm cảnh cao vl!
“Thánh! Chí…!” Đột nhiên một tên la lên, thu hút mọi ánh nhìn. Hạ Cửu bực mình: “Làm cái gì? Muốn doạ chết người ta à? Hốt hoảng như ma đuổi thế!”. Nhưng tên tông chủ kia không tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào giữa sân, mặt mũi thất thần: “Chí… Chí Tôn…!”
Hạ Cửu ngạc nhiên: “Chí Tôn nào?”. Hắn quay đầu nhìn lại, Lý Tiên Duyên đã biến mất.
Bỗng dột, một luồng khí lạnh buốt sau lưng Hạ Cửu, mạnh mẽ không thể kháng cự. Tay cầm chủy thủ bị một bàn tay khác nắm chặt, giật phăng đi.
“Nghe nói các ngươi tìm ta?”
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |