Vị Tiên Đế Xạo Lờ Và Chiếc Đèn Thần Bí Ối Giời Ơi Là Bí Ẩn
"Huyền Thiên Tiên Tông...chẳng lẽ... có thằng nào phản bội cmnr?" Vô Hối Tiên Đế trố mắt nhìn Phú Quý như thể vừa chứng kiến con lợn biết bay.
Phú Quý cũng há hốc mồm kinh ngạc. Thầm nghĩ bụng phải tặng cho lão cha mình cái cúp "Thánh Phán". Đoán già đoán non thế mà cũng trúng phóc, đúng là số dzách! Từ mỗi câu nói của Cửu Thiên Huyền Nữ mà suy luận được cả một đống chuyện, lại còn phán ra có nội gián trong Huyền Thiên Tiên Tông nữa chứ. Cái này mà đi xem bói thì chắc giàu to.
Gật gù lia lịa, Phú Quý vẫn chưa hết bàng hoàng.
Thấy con trai mình phản ứng kiểu "cá mắc cạn", Vô Hối Tiên Đế nhíu mày.
"Có phải thằng Tiểu Thập Tam không?"
"Chắc cú luôn là nó!"
"Năm xưa tao đã bảo đại ca mày đừng có nhận nó làm đệ tử, nhìn cái mặt gian gian là biết ngay thằng này tâm địa nham hiểm, lòng dạ lang sói rồi! Sinh ra cái tướng phản đồ cmnr."
"Mà đại ca mày cứng đầu cứng cổ cứ đinh ninh là “dạy dỗ được hết”, xong còn thu nó vào làm đệ tử nữa chứ!"
"Hồi đó tao còn ở đấy, đã dặn lòng phải đề phòng thằng này rồi!"
"Bởi vì tao lờ mờ cảm thấy cái vụ bản nguyên bị lộ là do nó cố tình."
"Phải không? Con trai cưng!"
Phú Quý gật đầu cái rụp, "Chuẩn không cần chỉnh! Bản nguyên Thiên Huyền chính là do nó tiết lộ ra ngoài, nó là đệ tử thứ 13 của Thiên Huyền Tiên Đế đấy ạ."
"Giờ nó đã thành Tiên Đế rồi ạ."
"Niên hiệu Ngọc Hư, con nói Ngọc Hư Tiên Đế đó, chính là thằng đó đấy!"
Vô Hối Tiên Đế đứng hình mất mấy giây như kiểu bị lag, bỗng dưng rùng mình một cái.
"Mày vừa nói...sư phụ mày bắt được thần hồn của Tiểu Thập Tam?"
"Có đùa tao không hả con?"
Phú Quý thề sống thề chết khẳng định lại, "Chuyện quan trọng thế này con lại đi đùa được ạ!"
Vô Hối Tiên Đế tin sái cổ.
"Thế thì...mọi chuyện dễ rồi."
"Thằng Ngọc Hư Tiên Đế chắc chắn biết bản nguyên tồn tại!"
"Chỉ là nó chưa biết vị trí chính xác thôi, thông tin đó thì lại ở trên người Cửu Thiên Huyền Nữ."
"À mà, khi nào rảnh thì qua Yêu Tộc tìm dì mày chơi nhé. Làm quen cho biết mặt biết mũi, dù gì cũng cùng một giuộc, cho dì mày cái cơ hội làm người tử tế hehe."
"Đây cũng là việc cuối cùng tao có thể làm cho mẹ mày..."
"Còn nữa, hồi đó tao có cất giữ một mớ đồ linh tinh, mày cần thì cứ xài thoải mái nhé."
"Không xài thì cho ai cũng được, không sao."
"Công pháp linh tinh gì đó, chắc mày không dùng được đâu, style của mày khác style của tao mà lị."
"Haizz, hồi đó cứ nghĩ mấy món đồ tao để lại sẽ có ích cho tụi bây, ai dè..."
"Thôi, con đường phía trước, tự mày lo liệu nhé. Nguyên Thần của ba không trụ được lâu nữa đâu."
Nói đoạn, Vô Hối Tiên Đế nước mắt ngắn nước mắt dài. Mới gặp mặt chớp nhoáng mà đã phải nói lời từ biệt, số khổ vl!
"Ba ơi..." Phú Quý cũng sụt sịt theo.
Vô Hối Tiên Đế đưa tay quệt nước mắt, gượng cười.
"Đừng khóc nữa con."
"Tao sống được tới giờ phút này là cũng ngon rồi."
"Giờ là lúc tao phải đi theo mẹ mày thôi..."
"Vĩnh biệt, con trai!"
Vô Hối Tiên Đế đặt tay lên đầu Phú Quý, truyền thụ một lượng lớn kiến thức vào đầu thằng bé. Nguyên Thần của ông dần dần trong suốt như bóng ma sắp tan biến.
"Hử?" Vô Hối Tiên Đế chợt nhận ra một phần ký ức trong đầu Phú Quý bị phong ấn.
"Hooo..."
"Ra là vậy!"
"Con trai, sau này lỡ có nhớ lại chuyện gì thì hãy nhớ kỹ, con là người của Huyền Thiên Tiên Tông. Rõ chưa?!"
Phú Quý nhíu mày khó hiểu. Ổng nói vậy là sao ta? Mà chắc lão già nhà mình đã nhìn thấy gì đó rồi.
"Rồi ạ!"
"Thôi, ta đi đây!" Nguyên Thần của Vô Hối Tiên Đế càng lúc càng mờ nhạt.
"Không biết thất tinh hồn đăng có thể giúp ngài kéo dài thêm chút thời gian không ạ?", Đoàn Cẩu bỗng đâu lù lù xuất hiện, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa hỏi.
Vô Hối Tiên Đế hơi sững sờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Chắc Nguyên Thần sắp tiêu tán nên mình hơi ảo giác xíu thôi hehe.
"Haha, sắp tiêu biến rồi còn quan tâm làm gì nữa. Thử cũng chả sao."
Đoàn Cẩu quay sang đám sư huynh đang nằm vật vờ dưới đất, phán một câu xanh rờn.
"Dậy hết coi mấy ông tướng, diễn sâu vừa thôi chứ."
Trình Độ, Doanh Cẩu,... lũ lượt bò dậy như xác sống hồi sinh. Ngay cả Lý Tiêu Diêu cũng mở mắt ra tỉnh queo.
Vô Hối Tiên Đế dụi mắt, tưởng mình hoa mắt cmnr.
"Mấy đứa...mấy đứa tính đùa tao hả? Vừa nãy giờ toàn giả vờ hết á?"
Doanh Cẩu cười hề hề, "Bác ơi tụi con mà không giả vờ chút thì bác quê độ quá! Sắp sinh ly tử biệt rồi, giờ giả vờ nữa thì kì cục quá bác nhỉ."
"Tiền bối, không biết thất tinh hồn đăng của sư phụ con có thể giữ được ngài hay không ạ?"
Vô Hối Tiên Đế đầu tiên không hiểu mô tê gì cả.
"Mày nói gì cơ?"
"Con nói thất tinh hồn đăng á!", Đoàn Cẩu nhấn mạnh lại từng chữ.
Vô Hối Tiên Đế cười khổ.
"Haha, cám ơn tấm lòng của cháu, nhưng thất tinh hồn đăng là bảo vật Thiên Đạo can thiệp, tao không tin cháu có được đâu. Đấy chỉ là truyền thuyết thôi mà."
"Năm xưa Thiên Huyền đại ca của ta muốn hồi sinh tao, ông ấy đã lùng sục khắp Thiên Huyền Đại Lục rồi đấy. Ngay cả Thiên Huyền Tiên Đế sở hữu bản nguyên còn không tìm thấy, sư phụ cháu là ai mà có được?"
"Tao không tin!"
Đoàn Cẩu nhíu mày. Xem ra ông chú này bị nhốt lâu quá nên hơi bị lú lẫn.
"Bác à, con có cái đèn hồn phiên bản "hạt dẻ" đây nè. Con không biết nó có chứa nổi Nguyên Thần của Tiên Đế hay không, bác muốn thử hông?"
"Bác chui vào đó chắc là trụ được đến khi về tông á."
Phú Quý cũng hùa theo năn nỉ ba mình. Phải cho lão già biết hi vọng là gì chứ. Bi quan quá tiêu cực, chán đời vl!
Vô Hối Tiên Đế mỉm cười, "Dù gì cũng tiêu biến, thôi kệ, thử một phen coi sao!"
"Nếu tao sống sót được thì...tao sẽ dạy cho mày Thượng Cổ trận pháp nhé."
Vô Hối Tiên Đế nhìn Đoàn Cẩu, ánh mắt sáng lên đầy vẻ hứng thú.
"Nhìn là biết mày rành trận pháp rồi. Mấy cái trận pháp trong lăng mộ của tao là tao dùng Nguyên Thần tạo nên đấy. Qua bao nhiêu năm rồi, người thường sao mà phá được chứ."
"Haha, tao tìm được mầm non ngon rồi!"
Đoàn Cẩu cười nhạt, chả thèm đáp lời. Rồi hắn lôi từ trong không gian ra một chiếc đèn dầu cục mịch xấu hoắc, trên đó khắc đầy phù văn loằng ngoằng.
"Ối giồi ôi!"
"Nhìn cũng ra gì phết đấy!" Vô Hối Tiên Đế gật gù tấm tắc khen. Cái máu mê trận pháp lại nổi lên rần rần.
"Thất tinh kéo dài sinh mệnh, lửa không tắt, hồn không tiêu tan!"
"Đốt đèn!"
Đoàn Cẩu hô lớn.
Phù văn trên đèn lập tức sáng rực như đèn pha ô tô. Từng hình trận pháp không ngừng xoay tròn, phóng to dần.
"Bác vào đi ạ!" Đoàn Cẩu lịch sự mời.
...Không một tiếng trả lời.
"Bác ơiiiii?" Đoàn Cẩu ngoái lại nhìn Vô Hối Tiên Đế.
Ông chú Tiên Đế mặt đần thối ra, mồm chữ O, đúng kiểu tam quan vỡ nát cmnr!
"Cái quái gì thế này?!"
"Xen lẫn trận pháp!!!"
"Lại còn là xen lẫn trận pháp nữa chứ!!!"
"Trận pháp từ thời Thiên Đạo sơ khai!!!!!"
"Mày lấy nó ở đâu ra thế hả?!"
"Ha ha ha..."
"Không hối hận không hối hận cái nỗi gì! Xạo lờ quá thể đáng!"
"Còn định dạy người ta trận pháp cơ đấy! Phi!"
Vô Hối Tiên Đế...vị Tiên Đế đầu tiên nuốt lời ngay khi vừa hứa xong. Hứa lèo hứa láo, cái tội khoác lác kinh niên!
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |