Đại Hội Liên Hoan Khoe Hàng Tung Của Huyền Thiên Tiên Tông (hay còn gọi là: Hội Chợ Búa Chặt Chém Siêu Sale Khủng)
"Đợi đã, bà con ơi!!!" Đoàn Cẩu giơ cái móng vuốt lông lá lên như thanh niên xung phong.
"Chuyện gì nữa? Lẹ lên, đang khát nước muốn chết đây nè." Doanh Cẩu bĩu môi, than thở như chưa từng than thở.
"Mấy ba, phía trước hình như là chợ phiên buôn người, à nhầm, vòng vây đó!" Đoàn Cẩu gãi đầu gãi tai.
"Ui xời, chợ phiên? Chợ tình nào bà già, toàn mấy con hàng giảm giá sale off!" Doanh Cẩu phẩy tay khinh khỉnh.
"Ê ê, chuyện nghiêm túc đó cha nội, phải lập kèo chiến đấu, bày binh bố trận đồ các kiểu. Cái này tao giỏi lắm, giao cho tao lo hết!" Đoàn Cẩu vỗ ngực đánh đùng đùng, ra dáng quân sư quạt mo.
"Được rồi, mày lo, mày lo hết! Tao chỉ lo... úm ba la xì bùa, thổi kèn thôi!" Doanh Cẩu nháy mắt, tay lôi ra cái kèn trompet từ đằng nào không rõ.
"Vậy kế hoạch như sau: Trình độ sư huynh chân dài tốc độ bàn thờ, làm shipper, à nhầm, bảo vệ hồn đăng. Doanh Cẩu sư huynh vừa thổi kèn vừa yểm trợ, như một nghệ sĩ thực thụ!"
"Lý Sư Huynh với đại sư huynh làm vệ sĩ chuyên nghiệp cho hai anh em, sẵn tiện phô diễn cơ bắp cuồn cuộn, làm cho tụi nó sợ tè ra quần."
"Còn tao với Phú Quý thì làm chân chạy việc, à nhầm, đoạn hậu, khiêng cái quan tài, à nhầm, cái thạch quan cho oai! Tiểu Lộc cưỡi trâu dạo phố ngắm cảnh cho vui."
"Quan trọng nhất, phải soi kỹ tụi nó coi nó muốn gì. Giết người cướp của hay cướp của giết người! Nắm thóp tụi nó mới đánh cho sấp mặt được."
Đoàn Cẩu thao thao bất tuyệt, Doanh Cẩu nghe xong mắt trợn ngược:" Ủa? Mắc gì tao phải thổi kèn?! Thôi được rồi, thôi được rồi."
Đoàn Cẩu bố trí xong xuôi đâu ra đấy, đội hình cũng long trọng sẵn sàng. Trần Bình An đi đầu, Trình độ với Doanh Cẩu y như idol đi catwalk giữa đội hình. Lý Tiêu Diêu đứng phía sau bảo kê idol. Phú Quý khiêng thạch quan, Tiểu Lộc ngồi trên lưng trâu ung dung vẫy đuôi, Đoàn Cẩu ở cuối đoàn cầm cái quạt mo phẩy phẩy, vênh váo như đại gia.
"Nhích! Bà con cô bác tránh ra, Huyền Thiên Tiên Tông đi du lịch đây! Bán kẹo cao su đây!!!" Trần Bình An hùng hồn cất tiếng.
Trong bụi rậm rì rào rì rầm:"Chúng nó đến rồi! Chúng nó đến rồi!!!"
Keng...keng...kéng... "Chuẩn bị xong hết chưa? Tí chúng nó ra, ta xông vào đập cho một trận tơi bời khói lửa! Cho nó biết thế nào là lễ độ!"
"Mấy ba, nhớ đừng có để sót mạng nào nghe chưa? Nếu để nó chạy, coi chừng nó mách thầy, thầy đấm cho vỡ mồm!"
"Phải! Quan trọng lắm! Sót một con ruồi thôi là Chí Tôn cho cả lũ mình đi bán muối hết đó."
Cả lũ trong bụi rậm nhốn nháo om sòm cả lên. Trần Bình An mặt đăm chiêu dẫn cả đoàn đi ra, oai phong lẫm liệt. Cả bọn đi tới đâu vòng vây to ra tới đó, y như cái bong bóng xà phòng, thấy cũng hơi bị hoành tráng. Trần Bình An cười thầm, tụi này rõ ràng sợ vãi đái!
Trần Bình An dừng lại, hai tay chắp trước ngực, hắng giọng: "Chào buổi chiều! Kính thưa quý vị đại biểu, kính thưa quan khách xa gần, hôm nay, Huyền Thiên Tiên Tông chúng tôi rất vinh dự được gặp gỡ các bằng hữu gần xa."
"Đại đệ tử Trần Bình An, hân hạnh được gặp mặt chư vị tiền bối. Thật ra, hôm nay chúng tôi có buổi biểu diễn nghệ thuật phục vụ quần chúng nhân dân..."
Trần Bình An đảo mắt nhìn một vòng, cả nghìn người đang vây xem: "Nhân dịp Huyền Thiên Tiên Tông mở tour du lịch chào hè, chúng tôi quyết định mở đại hội tri ân khách hàng, khuyến mãi siêu khủng nhân dịp khai trương. Chư vị khách quý tuy đông, mà chúng tôi cũng ngại ghi tên từng người, thôi thì quất luôn một cái chào đại trà thế này, hy vọng bà con cô bác không chê."
Nói xong Trần Bình An cúi người chào, đúng chuẩn phong cách tiếp tân chuyên nghiệp.
Lúc này, một vài người trong đám đông lủi thủi quay đầu bỏ chạy. Mấy ông này tinh ý, biết được ý tứ của đại sư huynh Trần Bình An rồi đấy. ổng đã khai danh tánh mình, lộ mặt chỉ chỗ cho tụi bay. Kẻ nào có thù thì bước ra. Huyền Thiên Tiên Tông đại giá quang lâm, ai muốn "giao lưu học hỏi võ thuật" thì cứ tự nhiên, không phải ngại ngùng chi cả. Mạng sống quý báu, bỏ đi mà làm người!
Hành động chuồn êm của hơn trăm người diễn ra rất bí mật, đám đông còn lại không hề hay biết. Ai cũng cảm thấy tình hình có chút căng thẳng và hồi hộp. Đại sư huynh Trần Bình An thâm thúy quá. Nói ít làm nhiều, cho tụi bay tự chọn sống chết. Nghe theo, thì tha chết cho về. Còn cứng đầu, cả Huyền Thiên Tiên Tông sẽ đập cho tơi bời.
Doanh Cẩu đứng đằng sau âm thầm giơ ngón cái bái phục đại sư huynh. Trước giờ toàn thấy ổng núp sau Đại sư bá như hình với bóng, ai ngờ đại sư huynh bản lĩnh võ mồm cao siêu như vậy, đúng là cao thủ không bằng tranh thủ. Mà nghĩ kỹ, cái chức đại sư huynh, danh xứng với thực! Nhìn xem, vòng vây lúc nãy chật ních như nêm giờ lác đác còn vài ba người.
Màn chào hỏi xã giao kết thúc mà chưa ai bước ra. Đại sư huynh định đè đầu thằng nào đầu tiên cho lên dĩa? Mọi người nín thở chờ xem. Ai sẽ dám làm chim đầu đàn đây???
"Được rồi, bà con đã không có gì thắc mắc thì chúng tôi xin phép tiếp tục hành trình. Mong chư vị nhường đường cho ạ!" Trần Bình An buông tay xuống, thanh kinh hồng kiếm thần thánh xuất hiện, toả ra hào quang sáng chói.
Chưa kịp giới thiệu sản phẩm mới thì sao lại bỏ đi?" Giữa đám đông, một giọng nói vang lên, lạnh lùng. Cả bọn dạt ra nhường đường cho một người bịt mặt đi ra, đứng đối diện với đại sư huynh Trần Bình An, như võ đài quyết đấu sinh tử. Cả Huyền Thiên Tiên Tông dừng lại. "Người này, có biết lai lịch nó không?" Trần Bình An hỏi nhỏ. "Hổng biết! Nhìn mặt là biết thánh troll rồi!" Mọi người đồng thanh trả lời.
"Hân hạnh được biết các hạ, không rõ đại danh?" Trần Bình An lên tiếng hỏi trước.
"Thì ra đây là Trần Bình An dùng kinh hồng kiếm a! Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ". Người bịt mặt cất giọng khàn khàn:
"Tên tuổi của ta không quan trọng. Chỉ cần các người kể rõ chuyện trong Tiên Đế Động Phủ, chúng ta sẽ có quà."
"Nè, bộ chuyện trong nhà ta, mấy người cũng hóng hả?"
"Huyền Thiên Tiên Tông lợi dụng Chí Tôn muốn làm gì thì làm, cướp hết bảo vật của Tiên Đế Động phủ!"
Người bịt mặt hô lên, giọng vang khắp nơi, khích động đám đông.
"Bảo bối trong Tiên Đế Động Phủ là tài sản chung của huyền thiên đại lục! Huyền Thiên Tiên Tông ăn một mình là sao? Làm vậy bất công với anh em giang hồ võ lâm quá!"
"Huyền Thiên Tiên Tông ỷ mạnh hiêp yếu! Muốn độc chiếm tất cả bảo vật. Về sau, còn đâu chỗ đứng cho các đại lão võ lâm hả mấy má?! Nếu để yên cho Huyền Thiên Tiên Tông tiếp tục làm càn, ngày sau Huyền Thiên Tiên Tông muốn làm gì thì làm. Chỉ tay năm ngón, sinh tử do nó nắm giữ. Tụi bây cam chịu cảnh làm nô lệ à?! Bức xúc không?! Tức không?! Khó chịu không?! Chẳng lẽ chúng ta phải quy phục bọn chúng hả?!"
Nghe hắn kích động, đám đông hừng hực máu chiến. Những kẻ lúc nãy co giò định chuồn êm lại hừng hực trở lại. Bọn chúng hét hò cổ vũ: "Huyền Thiên Tiên Tông quá đáng!" "Huyền Thiên Tiên Tông ức hiếp người quá đáng!", "Nộp bảo vật, nộp bảo vật!!!"
"Mau nộp ra bảo vật lấy được ở Tiên Đế Động Phủ thì tha cho tụi bay!" Một giọng nói khác hét lên phụ hoạ.
Trần Bình An nhếch mép cười, trong đầu lóe lên ý tưởng cho một kế hoạch mới...
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |