Nam Đế cạp đất
Nam Đế hít hà, cố gắng bình tĩnh cái con tim đang nhảy disco.
"Dám hỏi tiên sinh cao tính đại danh?"
Nam Đế ngồi xuống bên kia cái bàn đàn, cái mặt vênh váo thường ngày nay tự nhiên hiền như bụt, giọng điệu khép nép hỏi Lý Tiên Duyên.
"Hờ hờ, Lý Tiên Duyên là ta, tiểu sư thúc Huyền Thiên Thánh Tông, đệ tử thứ mười ba của cụ Huyền Cơ Tử."
Lý Tiên Duyên trả lời tỉnh bơ, kiểu như đang trả lời mấy thằng hỏi đường vớ vẩn.
Nam Đế đơ mặt.
Lý Tiên Duyên?
Tiên Duyên?
Đậu má!
Cái tên này chẳng phải là đang gào thét đáp án vào mặt hắn sao?!
Nam Đế mừng húm.
Đã leo lên cái ghế Đại Đế rồi, đáng lẽ phải mặt tỉnh bơ như tiền chứ, cơ mà nghe Lý Tiên Duyên xướng tên, cái sự sung sướng nó cứ bùng cháy con mẹ nó rồi.
Đại Đế theo đuổi cái gì?
Thành tiên chứ còn gì nữa!
Thành tiên cần cái gì?
Tu vi, tâm cảnh, với cả cơ hội.
Tu vi thì hắn có rồi, tâm cảnh thì… kệ mẹ nó, từ từ tu luyện.
Nhưng cái thời cơ chết tiệt.
Gặp thì gặp, cầu thì chả thấy đâu.
Chứ không thì ngày xưa Đế Cảnh đầy đường như chó chạy rông, nó đã phi thăng hết cmnr, cần gì phải tranh nhau cướp tiên duyên như ăn cướp?
"Giàu to rồi, giàu to rồi bà con ơi!"
Nam Đế véo đùi mình đen đét, đau điếng.
Cho tỉnh táo lại cái coi.
"Tiên sinh ơi, chui rúc ở cái xó Huyền Thiên Thánh Tông này thì phí của giời. Theo ta về Trung Châu đi, ta biếu tiên sinh chỗ tu luyện linh khí ngập mặt, yên tĩnh như chùa bà đanh."
Tiên nhân xuống trần gian, chắc chắn thích yên tĩnh.
Ghét ồn ào náo nhiệt.
Lý Tiên Duyên cười hề hề.
"Lão đang định đào chân tường nhà ta đấy à?"
Nam Đế ngơ ngác.
"Đào chân tường là cái giống gì?"
Lý Tiên Duyên liếc xéo.
"Ta ở Huyền Thiên Thánh Tông từ hồi còn cởi truồng tắm mưa, giờ hơi hơi nổi tiếng tí, làm sao bỏ tông môn mà đi được?"
Nam Đế nhíu mày.
Từ bé?
Chẳng lẽ trước khi thành tiên, Lý Tiên Duyên đã là đệ tử Huyền Thiên Thánh Tông rồi?
Khó tin vãi!
Huyền Thiên Thánh Tông mới thành lập có tí tuổi, làm sao mà có tiên nhân được?
Nam Đế nhớ lại hồi Huyền Thiên Thánh Tông mới thành lập, chỉ là một môn phái tép riu.
Nhưng cái quái gở là…
Năm đó cái Huyền Thiên Phái rách nát ấy lại được Tần đế quốc đặc biệt phê chuẩn cho một mảnh đất ngon lành cành đào.
Chuyện này đúng là có vấn đề.
Hay là Huyền Thiên Thánh Tông là tông môn thượng cổ?
Rồi sa sút, sau đó được một đệ tử nào đó vực dậy?
Chuẩn cmnr, chắc là thế.
Không thì chả giải thích được.
"Tiên sinh đúng là đại nghĩa, Đoạn Ngọc ta đúng là có mắt như mù."
Nam Đế cười hề hề.
Lý Tiên Duyên chả thèm để ý, cứ lo lau cây đàn của mình.
Nam Đế cũng không nói gì, nhưng cũng chẳng dám đi, sợ đi rồi lại tiếc hùi hụi.
Lý Tiên Duyên lau đàn cẩn thận, Nam Đế cũng nhìn theo.
Thấy trên gối đàn có hai chữ mờ mờ.
Nhìn kỹ thì thấy là hai chữ “Ngô Đồng”.
"Ngô Đồng?"
Chẳng lẽ là cây Ngô Đồng Cầm, tiên bảo của Cầm Thánh Bá Nha năm xưa?
Lý Tiên Duyên với Bá Nha có quan hệ gì?
Cẩn thận vẫn hơn, Nam Đế dùng ý chí Đại Đế dò xét cây Ngô Đồng Cầm, nhưng như muối bỏ bể, chả thấy tăm hơi đâu.
Mẹ kiếp.
Trước mặt ý chí Đại Đế mà còn có chỗ trốn sao?
Cây Ngô Đồng Cầm này như cái giếng không đáy, sâu hun hút.
"Không biết tiên sinh có quan hệ gì với Bá Nha mà lại có Ngô Đồng Cầm? Nghe nói Ngô Đồng Cầm là bảo vật Tiên giới, theo tiên nhân xuống trần rồi được Bá Nha nhặt được."
Lý Tiên Duyên ngớ người.
Bá Nha?
Theo trí nhớ kiếp trước thì Bá Nha là Cầm Thánh.
Chẳng lẽ thế giới này cũng có Cầm Thánh Bá Nha?
Cây đàn này là bảo vật Tiên giới?
Xạo l**!
Cứ gảy là kêu boong boong, chả giúp được gì cho việc dưỡng thương, lại còn rỉ sét bong tróc sơn.
Bảo vật Tiên giới cái con khỉ! Đồ bỏ đi thì có.
"Ta với hắn chả có quan hệ gì. Còn cây Ngô Đồng Cầm này, người ta cho chứ có phải bảo vật gì đâu."
Nam Đế há hốc mồm.
Năm đó Cầm Thánh Bá Nha một mình xông vào Yêu tộc cứu Phượng Hoàng.
Chẳng phải là một Cầm Thánh cân cả đám Đại Đế sao?
Thế mà không phải bảo vật?
Nói xạo vừa vừa thôi chứ.
Lý Tiên Duyên lau đàn xong, đặt xuống, vì dùng sức hơi mạnh nên dây đàn rung lên.
"BOING!!!"
Một tiếng đàn chói tai vang lên.
Thân hình Nam Đế bỗng mờ ảo.
Ặc!
Cái này mà không phải bảo vật!
Suýt chút nữa thì hình chiếu của ta tan biến.
Đậu má!
Ông là tiên nhân đấy nhé.
Gảy đàn cái là hình chiếu Đại Đế rung lắc.
Bá Nha còn chưa có bản lĩnh này!
Nam Đế định nói gì đó.
Thì thấy một con chim nhỏ đuôi chín màu bay lượn trên trời, rồi đậu xuống gối đàn.
Nó nhìn Lý Tiên Duyên với vẻ mặt mong chờ.
Thải Phượng nghe tiếng đàn, tưởng Lý Tiên Duyên định đàn hát, liền vui vẻ bay về.
"Hì hì, không đàn nữa, đi ngủ thôi."
Lý Tiên Duyên xoa đầu Thải Phượng, dịu dàng nói.
Hắn nhìn sang Nam Đế.
"Nam Đế tiên sinh, khuya rồi, không còn việc gì thì ta đi ngủ nhé."
Nam Đế làm sao mà chịu, chưa moi được thân phận thật của Lý Tiên Duyên, đêm nay sao mà ngủ được.
Thải Phượng mặt xị ra, bay lên đậu trên vai Lý Tiên Duyên.
"Tiên sinh!"
Nam Đế thấy Lý Tiên Duyên đứng dậy, sốt ruột.
Thải Phượng hiểu ra.
Thì ra là cái hình chiếu Đế Cảnh này làm phiền, khiến Tiên Đế đại nhân không có hứng đàn hát.
Thải Phượng nhìn Nam Đế với ánh mắt sắc lẹm.
"Chiếp!"
Thải Phượng kêu lên.
Tâm thần Nam Đế rung mạnh, hình chiếu lại mờ ảo.
Hắn nhìn Thải Phượng với vẻ mặt không thể tin nổi.
Chim Đế Cảnh!
Móa!
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |