108 đạo kiếm ý, bựa nhân xuất thế
Trương Toàn Đản, cái mặt như cái bánh bao chiên, gật gật cái đầu mỡ màng.
"Sư phụ, chuẩn cmnr! Đám đệ tử ruồi bu trước kia giờ tự nhiên ngoan như cún, còn bày đặt thương yêu nhau các kiểu con đà điểu."
"Nhất là thằng Cẩu Thặng với cái tên mặt lờ Thường Thanh, bình thường ghét nhau như chó với mèo, sáng nay em thấy tụi nó ngồi bàn tán kiếm pháp, suýt thì rớt cả trứng."
Huyền Cơ Tử nhấp một ngụm trà hoa cúc, khà một tiếng rõ to.
"Tuy chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy lũ ôn con hòa thuận cũng tốt, coi như tông môn đỡ nhức đầu. Toàn Trứng, công lớn thuộc về mày đấy!"
Trương Toàn Đản giãy nảy như đỉa phải vôi.
"Ấy ấy, sư phụ nói gì lạ vậy. Đều là nhờ sư phụ anh minh thần võ, em nào dám nhận công. Cái này là ăn cắp công nghệ đấy ạ!"
Huyền Cơ Tử phẩy tay, cái mặt vênh váo như con cóc tía.
"Thôi thôi, trong mười ba đứa chúng mày, chỉ có mày với thằng Mười Ba là đỡ bệnh hoạn."
"Mấy đứa còn lại, toàn cái lũ đần độn như lợn."
"Nói về độ mặt dày vô sỉ, vi sư thua xa mày."
Nhắc tới Mười Ba, lão già lại nhớ đến Lý Tiên Duyên, thằng nhãi ranh mới mười tám tuổi đầu mà đã là Thập Tam sư thúc của cả Huyền Thiên Tông.
Đúng lúc này, Trương Toàn Đản hắng giọng, mặt nghiêm trọng như sắp ỉa.
"Sư phụ, có chuyện này…"
"Xì hơi thì đi chỗ khác!" Huyền Cơ Tử cau mày.
"Không phải ạ! Hôm qua thằng Cẩu Thặng đột phá Nguyên Anh đỉnh phong, còn ngộ ra được một đạo kiếm ý."
Huyền Cơ Tử mắt lé mắt lác, nhún vai tỏ vẻ chuyện nhỏ như con thỏ đế.
"Tốt, rất đáng để bồi dưỡng, sau này làm chân sai vặt cho ta."
Thấy sư phụ bình thản như ruồi đậu, Trương Toàn Đản thầm khâm phục, đúng là đẳng cấp của sư phụ, thiên tài như Cẩu Thặng cũng chỉ là con tép riu.
"Sư phụ, hôm qua con làm trái lời người, lén sai Cẩu Thặng đem cơm cho tiểu sư đệ…" Toàn Đản khúm núm.
"Ừ." Huyền Cơ Tử nhàn nhạt, coi như ngầm đồng ý. Lý Tiên Duyên dù sao cũng là phàm nhân, không ăn cơm thì chết đói chứ sống sao nổi.
"Nhưng mà…Cẩu Thặng nói là thấy tiểu sư đệ múa kiếm, nghe tiểu sư đệ giảng đạo lý, nên mới ngộ đạo đột phá. Bọn đệ tử tự nhiên hòa thuận cũng là nhờ công của tiểu sư đệ ạ." Toàn Đản buôn một tràng dài như đỉa đói.
"Ặc… khụ khụ…" Huyền Cơ Tử sặc trà, cái chén rơi bốp xuống đất. Sau khi hoàn hồn, lão tự nhủ chắc mình hoa mắt rồi, thằng nhóc Lý Tiên Duyên biết cái quái gì mà dạy đời.
"Hừ, chắc là thằng Cẩu Thặng tự dưng nổi hứng tu luyện, tự biên tự diễn thôi. Thằng ranh đánh đàn đó biết gì mà dạy người ta?"
Thấy sư phụ tái phát bệnh cố hữu, Trương Toàn Đản chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
"À mà, giờ cơm cho nó đúng giờ, tuy là sư thúc, nhưng nó cũng chỉ là thằng nhãi mười tám." Huyền Cơ Tử nói xong thì chuồn thẳng.
Toàn Đản cười khẩy, “Tsundere à nha sư phụ!”
Nhìn lũ đệ tử không còn cắn xé lẫn nhau, Trương Toàn Đản cảm thấy hạnh phúc như được thăng thiên.
...
Tư Quá Nhai, Lý Tiên Duyên múa kiếm như lên đồng, lá rụng, chim bay loạn xạ, đến gió cũng phải đổi chiều.
Huyền Cơ Tử núp lùm, quan sát động tĩnh.
"Mẹ kiếp, thằng ranh này giỏi vậy từ bao giờ?"
Thấy đất trời rung chuyển, lão biết Lý Tiên Duyên đã đạt cảnh giới tông sư kiếm đạo. Tuy nhiên, tu vi của nó chắc chắn chưa tới.
Huyền Cơ Tử vui như Tết, nghĩ thầm thằng em này đúng là tiềm năng vô hạn. Mới học kiếm được hai ngày mà đã bão táp phong ba.
"Chắc tại tự nhiên ăn gì bổ não." Huyền Cơ Tử tự an ủi mình.
Bỗng nhiên, một luồng kiếm khí xẹt qua, suýt chút nữa lộ tẩy chỗ núp của lão. Kiếm khí ghim thẳng vào vách đá, để lại vô số vết kiếm như trời sinh.
Huyền Cơ Tử há hốc mồm.
108 vết kiếm, 108 đạo kiếm ý!
"Không có linh khí mà vẫn bá đạo thế này?" Lão thầm kinh ngạc. Cảnh giới là tông sư, nhưng uy lực lại vượt xa bình thường. Là kiếm đạo đại tông sư, Huyền Cơ Tử quá hiểu điều này.
Lão không dám nhìn kỹ, sợ đụng trúng cái gì đó không nên thấy. Huyền Cơ Tử liếc Lý Tiên Duyên, "Thôi, thằng ranh này bí ẩn lắm, kệ mẹ nó."
Vừa dứt lời, phong ba trên Tư Quá Nhai tắt ngúm, Lý Tiên Duyên ngồi xếp bằng, lôi từ trong nhẫn trữ vật ra cây đàn cổ. Huyền Cơ Tử tức xì khói, định bụng mắng cho một trận thì thấy thằng nhóc lại chơi đàn, lão lại tự biên tự diễn, "Văn võ song toàn cũng tốt, tốt… tốt."
Đúng lúc này, một đám đệ tử tiến đến, dẫn đầu là Trần Cẩu Thặng, cung kính đứng cạnh Lý Tiên Duyên, sau đó ngồi xuống.
Huyền Cơ Tử ngớ người, “Chết mẹ, 13 điểm kiếm ý là gả cho nó thiệt hả?"
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 32 |