Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Tộc Huyết Mạch, Đồ Chó Doanh Cẩu

Phiên bản Dịch · 1131 chữ

Trên người Doanh Cẩu bỗng phừng ra luồng sáng chóe, xua tan cái thứ âm thanh rè rè của con mèo Dực Hổ Yêu Đế kia.

"Á à há há... Đúng là hàng xịn, có tí hộ chủ ra phết."

Dực Hổ Yêu Đế từ trên cao nhìn xuống, mặt khinh bỉ như nhìn bãi phân chó dính vào đế giày.

"Đồ đểu, mau nôn ra đây, thứ tốt đẹp như vậy không dành cho loại phế vật nhà ngươi."

Bọn tép riu xung quanh mắt chữ O mồm chữ A: Ối dồi ôi, đúng là bảo bối xịn xò thật! Chặn được cả một đấm của lão già kia, chắc chắn là đồ ngon khó tìm. Khéo trong cái hang chuột của tên Đại Thánh kia có cả kho báu ấy chứ!

Đột nhiên trong đầu Doanh Cẩu vang lên giọng nói lè nhè như sắp tắt thở:

"Hết pin rồi đại vương ơi, em ngủm đây. Cố mà sống sót nhé!"

Giọng nói của Khí Linh nhỏ dần rồi mất hút.

"Khí Linh ơi, Khí Linh à! Dậy mà, dậy mà, anh hứa cho em ăn cơm tấm sườn bì chả đầy đủ nha!"

Doanh Cẩu gào thét trong đầu mà éo thấy hồi âm.

Bọn tép riu ngoài kia giờ mềm nhũn như cọng bún, đứng còn không vững, nói gì đến chuyện đánh nhau với Yêu Đế. Sợ vãi cả linh hồn ra quần rồi còn đâu.

Trần Bình An rút kiếm ra, đứng chọc chọc trước mặt Doanh Cẩu, ra vẻ anh hùng.

Thằng Trình Độ cũng bắt chước, rút cây kiếm Quân Tử ra. Tuy mới tí tuổi đầu, Luyện Khí kỳ cỏn con mà cũng bày đặt ra oai.

Đến cả mấy thằng oách xì xèo như Vũ Văn Viêm, giờ cũng run như cầy sậy trước mặt lão già Yêu Đế.

Thế mà ba thằng cha Huyền Thiên Thánh Tông vẫn cứ tỉnh bơ như không. Chắc là do cái gen trời cho rồi.

Yêu Đế liếc nhìn đám tép riu nằm rạp dưới đất, rồi lại nhìn ba tên ngáo ngơ kia, mặt đầy dấu chấm hỏi:

Ủa, ba thằng này bị thần kinh à? Bị áp cho sắp tè ra quần rồi mà vẫn còn bày đặt anh hùng?

"Trình sư đệ, Doanh sư đệ, hai đứa té đi! Có anh ở đây rồi!"

Trần Bình An lên giọng đại ca, ra vẻ ta đây bảo vệ đàn em.

"Đại sư huynh, huynh quên lời hứa với đệ rồi à? Đệ không đi đâu!"

Cả Trình Độ lẫn Doanh Cẩu đều lắc đầu nguầy nguậy.

Trần Bình An nổi khùng:

"Đồ cứng đầu! Không nghe lời đại ca à?"

"C·hết thì c·hết! Quan trọng là bảo bối không được rơi vào tay con Yêu quái kia! Nhân tộc sẽ gặp đại nạn!"

"Đi mau!"

Trình Độ lắc đầu, đứng phắt dậy:

"Doanh sư đệ, đại sư huynh nói đúng đấy. Thi Uyển tiên tử, phiền cô nương đưa Doanh sư đệ đi giùm."

Thi Uyển Uyển ngớ người ra, quay sang nhìn Doanh Cẩu.

Doanh Cẩu buông tay Thi Uyển Uyển ra, cười hô hố:

"Ha ha ha... Coi thường ai đấy? Tao éo đi đâu hết! Mà lão già kia đã lập kết giới rồi, đi bằng niềm tin à?"

Cả hai thằng ngớ ra.

Chuẩn cmnr, cuống lên lo cho con trai, quên mẹ nó mất chuyện bị nhốt rồi.

Dực Hổ Yêu Đế ngơ ngác.

Lũ sâu bọ này đang làm cái quái gì vậy? Tưởng đang diễn tuồng cải lương chắc?

Mới có Pháp Tướng cảnh tép riu mà bày đặt anh hùng cứu mỹ nhân. Cười ẻ.

"Mấy con sâu cái, diễn xong chưa? Mau nôn đồ ra đây, đừng để ông phải động tay!"

Thật ra Yêu Đế cũng không dám mạnh tay quá, cái kết giới củ chuối này chỉ trụ được tí xíu thôi. Lỡ xài nhiều mana quá nó bể thì toi, Nhân tộc Đại Đế mà cảm ứng được thì lại mệt. Phải tốc chiến tốc thắng thôi.

Thấy Yêu Đế lơ đãng, Trần Bình An chớp thời cơ, pháp tướng hiện ra, là một thanh kiếm to tổ bố, chưa có tên.

"Tuy chưa xịn lắm nhưng đây là tuyệt chiêu mạnh nhất của ta!"

"Phá Thiên Nhất Kiếm!!!"

Thanh kiếm trên đầu phình to ra, chém thẳng xuống Yêu Đế.

Dực Hổ Yêu Đế cười khẩy:

"Hừ, chiêu trò cũng hay đấy, mà yếu xìu."

Yêu Đế phẩy tay một cái, thanh kiếm nát bét, cả đám tép riu trên đài bị hất văng như bịch giẻ rách.

"Lũ sâu bọ! Tao éo có thời gian chơi với bọn mày."

Dực Hổ Yêu Đế vươn tay ra, định túm Doanh Cẩu lại.

Doanh Cẩu bị hút như nam châm, vội vàng bám víu vào cục đá dưới đất, mặt mũi tím tái, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.

Đúng lúc này, trên người Doanh Cẩu phát ra hào quang chói lóa màu vàng chóe.

"Cái gì đây?"

Dực Hổ Yêu Đế ngạc nhiên nhìn ánh sáng vàng khè trên người Doanh Cẩu, cảm thấy có luồng uy áp khó chịu.

"Huyết mạch Long Tộc? Thằng này có huyết mạch Long Tộc!!!"

"Ha ha ha... Quá tuyệt vời!!!"

"Bắt nó về, rút huyết mạch Long Tộc ra, ta có thể thức tỉnh huyết mạch Viễn Cổ! Lúc đó mấy thằng Nhân tộc Đại Đế, ta đập chết như con gián!"

Mắt Yêu Đế sáng rực lên tham lam, dùng sức kéo Doanh Cẩu mạnh hơn.

"Gào!"

Một tiếng rồng ngâm vang lên từ người Doanh Cẩu. Ánh sáng vàng tụ lại thành một con rồng vàng chóe, trừng mắt nhìn Dực Hổ Yêu Đế.

"GRÀO!"

Rồng vàng há miệng đớp thẳng vào Yêu Đế.

Dực Hổ Yêu Đế cảm thấy uy áp huyết mạch ngày càng mạnh, buộc phải buông Doanh Cẩu ra, há mồm gầm lên:

"Hổ Âm Ba!!!"

"ẦM!!!"

Rồng Vàng và Hổ Âm Ba va chạm, nổ tung. Sóng xung kích quét qua, hất tung đám tép riu dưới đất. Đứa nào đứa nấy mắt lồi mồm méo, có đứa yếu quá tắt thở luôn. Cái quảng trường giờ như bãi chiến trường, la liệt xác người.

May mà sáu đứa trên đài được Rồng Vàng che chở, nên thoát nạn.

Hư ảnh Yêu Đế bị đẩy lùi hai bước.

Nhưng do chênh lệch quá lớn, Rồng Vàng tan biến, Doanh Cẩu ngất lịm.

"Mẹ kiếp! Sơ sẩy rồi! Không kịp né!"

Dực Hổ Yêu Đế lảo đảo.

"Éo chơi với bọn mày nữa!"

Yêu Đế phẩy tay lần nữa, sáu người trên đài lại bị hút về phía hắn.

Bỗng nhiên, từ ngực Trần Bình An bay ra một con rối gỗ, vút lên không trung.

Bạn đang đọc Đừng Giả Vờ, Ngươi Chính Là Kiếm Đạo Chí Tôn! (Bản dịch) của Thị Phi Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thang1119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.