Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá Thiên Nhất Kiếm Cấp Tiên Nhân

Phiên bản Dịch · 1498 chữ

Dưới cái nhìn soi mói của đám đông hóng hớt, thằng người gỗ bỗng dưng tỏa ra thứ ánh sáng trắng chóe, cứ như đèn pha ô tô chiếu thẳng vào mặt.

Từ trong ánh sáng chói lòa, một bóng người lù lù hiện ra.

"Cái đ… ?"

Dực Hổ Yêu Đế sợ tè ra quần, mặt cắt không còn giọt máu. Cái áp lực từ thằng bóng ma kia đè xuống mạnh hơn con Kim Long lúc nãy gấp trăm lần.

"Tiểu...Sư thúc???"

"Sư phụ?"

Trần Bình An và Trình Độ trợn mắt há mồm, nhìn cái thằng lơ lửng giữa trời. Trông y chang Lý Tiên Duyên, như hai giọt nước đổ vào một cái chén.

Trần Bình An gãi đầu gãi tai, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.

"Cái người gỗ này, là làm nhái theo Thái sư phụ, vậy mà thằng chui ra lại giống Tiểu sư thúc?"

Cái bản sao Lý Tiên Duyên mặt lạnh tanh, không cảm xúc, cứ như vừa bị người yêu đá. Nó nhìn chằm chằm Dực Hổ Yêu Đế bằng ánh mắt sắc như dao cạo, miệng chẳng thèm mở.

Bỗng nhiên, thanh kiếm xuất hiện, hai tay nó giơ lên trời, như chuẩn bị bổ củi. Miệng lẩm bẩm bốn chữ:

"Phá Thiên… Nhất Kiếm!"

Không giống cái màn diễn hề của Trần Bình An, Phá Thiên Nhất Kiếm từ tay thằng Lý Tiên Duyên giả bổ ra, xé toạc cả tầng mây, như muốn bổ đôi cả cái trời.

Dực Hổ Yêu Đế run như cắc kè. Cái uy lực của kiếm này, dù là bản thể xịn của hắn đến cũng chưa chắc chịu nổi, chứ đừng nói là đỡ.

"Lại là Tiên nhân!!!"

Hắn chả thèm phản kháng, trơ mắt nhìn thanh cự kiếm chém mình làm đôi, rồi tan thành khói.

Cái thanh kiếm điên đó, chém xong Yêu Đế vẫn chưa hết sung. Nó cứ thế bổ xuống, xẻ một đường ranh giới giữa Nhân tộc và Yêu tộc, như vẽ biên giới phân chia lãnh thổ vậy.

Mọi người nhìn cái khe trời không thể vượt qua kia mà ngơ ngác như bò đội nón.

Nếu cái chiêu này mà thi triển trong thành, thì cả thành bay màu trong tích tắc. May mà Dực Hổ Yêu Đế ngu, chọn cái động phủ ngay biên giới, chứ không thì thiệt hại nặng nề.

Lý Tiên Duyên nhái giơ kiếm lên trời,

"Vèo!"

Một tiếng xé gió, bay thẳng lên trời, mất hút trong mây xanh, như chưa từng xuất hiện.

"Ách…"

"Thoát chết rồi?"

"Cái đó… là Tiên Nhân thật hả?"

"Một kiếm thôi mà kinh khủng thế, chắc chỉ có Tiên Nhân mới làm được."

Con rối gỗ rơi bộp xuống đất. Trần Bình An nhặt lên, giờ nó chẳng còn tí sinh khí nào, như khúc gỗ mục, lại còn nứt toác.

Trần Bình An biết, con rối hết xăng rồi, thành đồ bỏ. Trong đầu hắn lúc này chỉ còn hình ảnh bá đạo lúc nãy. Tiểu sư thúc kinh khủng vl! Chỉ là con rối gỗ thôi mà thi triển kiếm ý ghê gớm thế, thật là hết nước chấm.

"May mà sư phụ cứ bắt ta mày mò người gỗ, chứ có nộp lên đâu."

Cái tính tham lam của Trương Toàn Đản vô tình cứu cả lũ.

"Trần sư huynh, vừa nãy ta nghe các ngươi gọi Tiểu sư thúc, là sao?" Vũ Văn Viêm và Lâm Ý bu lại hỏi dồn dập.

Trần Bình An cười nham nhở.

"Thằng vừa nãy đó, chính là Tiểu sư thúc của ta, cũng là sư phụ của Trình sư đệ và Doanh sư đệ."

Vũ Văn Viêm cứng họng. Huyền Thiên Thánh Tông mới lên Thánh Tông thôi mà? Sao lại có cao thủ ghê gớm thế?

Cả hai nhìn Doanh Cẩu và Trình Độ với ánh mắt khác hẳn, đầy ghen tị và ngưỡng mộ.

"Haha...Trình sư đệ, hai người đúng là số hưởng." Lâm Ý tiến lên chúc mừng, dù Trình Độ chỉ là Luyện Khí kỳ, hắn cũng chẳng dám coi thường. Biết đâu sư phụ người ta đang giấu bài, cho hai đứa này mấy chiêu bí mật thì sao?

Ngươi không thấy Doanh Cẩu chẳng có tí tu vi nào mà dám chơi liều phá trận như thế à?

Người thường làm được không?

Lâm Ý và Vũ Văn Viêm tự hỏi, mình thì không bao giờ. Có gan làm thì cũng không phá được cái Tinh La Kỳ Cục kia đâu.

Thế nên đừng coi thường Doanh Cẩu phàm nhân. Được làm đệ tử của cao thủ như vậy, thì cũng không phải dạng vừa đâu.

Huống chi, lúc nãy đánh nhau với Yêu Đế, con Kim Long kia...

Đúng là người với người, so sánh làm gì cho tức á! Mình còn đang tự hào về thiên phú với tu vi của mình cơ mà. Cái trận chiến sinh tử này mình chả giúp được gì, phế vật vl.

"Đúng rồi, Trình sư đệ, tiền đồ hai người sau này rộng mở lắm.”

"Sư huynh có viên bảo đan, lúc ra ngoài sư phụ cho ta, ngươi cho Doanh sư đệ uống đi, chắc nó tỉnh liền.” Vũ Văn Viêm lôi ra cái bình ngọc đưa cho Trình Độ.

Trình Độ gật đầu, nhận lấy không khách sáo.

"Đa tạ hai vị sư huynh. Ta cho sư đệ uống ngay." Nói rồi định cho Doanh Cẩu nuốt viên thuốc.

"Trình sư huynh, để ta làm." Thi Uyển Uyển giật lấy bình thuốc, đút cho Doanh Cẩu cẩn thận. Ánh mắt nhìn Doanh Cẩu có chút thay đổi.

Lúc đầu, chỉ vì muốn báo ân nên mới đồng ý đi chơi với Doanh Cẩu. Với thân phận của mình, sau này phải kiếm thiên tài làm chồng chứ. Doanh Cẩu là phàm nhân, thì chơi qua đường thôi.

Nhưng giờ thì khác. Sư phụ Doanh Cẩu bá như vậy. Lại còn có huyết mạch Long tộc nữa, thì tiền đồ vô lượng rồi còn gì?

Càng nhìn càng ưng.

Đám người bên kia cũng lần lượt tỉnh lại. Được nghe kể chuyện, ai cũng cúi đầu cảm tạ Trần Bình An, rồi lần lượt chuồn thẳng. Trần Bình An chỉ gật đầu, chẳng nói chẳng rằng.

Doanh Cẩu sắp tỉnh, phải đưa nó về tông môn chữa trị.

"Ba vị, chúng ta phải về đây. Hôm nay may mắn quen biết, hôm nào lại tới chơi nhé!" Trần Bình An chắp tay.

Vũ Văn Viêm và Lâm Ý hơi hụt hẫng. Sao Trần Bình An không mời họ đến Huyền Thiên Thánh Tông tham quan, để diện kiến tiên nhân nhỉ?

Nhưng tự nhiên tới chơi, sợ làm phiền.

Thôi thì về báo cáo sư phụ, hẹn lịch đàng hoàng rồi đến sau vậy.

"Vậy đi đường cẩn thận nhé!" Vũ Văn Viêm và Lâm Ý chắp tay chào.

Thi Uyển Uyển thấy ba người định đi, liền ngập ngừng cắn môi, rồi nói:

"Thắng công tử, cho ta đi cùng các người về Huyền Thiên Thánh Tông được không? Ta đã hẹn sư phụ đến đó đón rồi. Thanh Âm Tông xa quá, ta lại bị thương…"

Trần Bình An nhìn Doanh Cẩu, rồi gật đầu.

"Được thôi, cùng đi."

Thi Uyển Uyển mừng rỡ đỡ Doanh Cẩu, cùng nhau bay đi.

"Lâm huynh, ta cá là ba người này sau này sẽ chẳng thua kém gì đám thiên tài Trung Châu đâu." Vũ Văn Viêm tấm tắc khen.

Lâm Ý gật đầu lia lịa.

"Đúng vậy! Có sư phụ khủng thế kia, Huyền Thiên Thánh Tông sau này sẽ là bá chủ Thiên Huyền đại lục cho mà xem!"

"Vũ Văn huynh, thôi không nói nữa. Ta cũng phải đi rồi."

"Tạm biệt nhé!"

Hai người chào nhau, rồi biến mất.

Sau khi mọi người rời đi, bốn cái bóng mờ âm u hiện ra.

"Chúng ta đến muộn rồi à?" Đông Đế Hoàng Diệu nhìn bãi chiến trường ngổn ngang xác chết, nhíu mày.

Đoạn Ngọc lắc đầu.

"Chắc là xong rồi."

"Không đúng! Nhìn kìa!"

"Kiếm ý mạnh vl!!!"

Bốn người quay ra nhìn vết chém trên trời.

"Ai vậy? Mà chém ra kiếm ý kinh khủng thế!"

"Đại Đế mà vào đây, cũng khó chịu nổi." Bắc Đế Hồng Lưu kinh hãi nhìn vết chém.

Nam Đế Đoạn Ngọc nghĩ ngay đến Lý Tiên Duyên, không thể để lộ chuyện này được.

"Chắc là có ông kiếm tiên ẩn dật nào đấy, chứ còn gì nữa?"

Bốn người cũng gật gù đồng tình. Dù gì Nhân tộc cũng chỉ có bốn người bọn họ là cường giả Đế Cảnh, không giấu được đâu.

"Nam Đế, đi tìm người sống sót, điều tra rõ chuyện này." Đông Đế là anh cả, liền ra lệnh.

Nam Đế Đoạn Ngọc thở phào nhẹ nhõm. May mà vụ này xảy ra ở Nam Cảnh, nếu không khó mà che giấu.

Bạn đang đọc Đừng Giả Vờ, Ngươi Chính Là Kiếm Đạo Chí Tôn! (Bản dịch) của Thị Phi Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thang1119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.