Ngươi Muốn Làm Tông Chủ... Hông?
"Ê, mấy món nhèo nhèo này là do bàn tay vàng ngọc ngà của ngươi chế biến đó hả?" Vô Nhai Tử hít hà hai cái, nước miếng tứa ra như suối. Mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi, làm dạ dày lão kêu gào thảm thiết.
Lý Tiên Duyên giơ hai bàn tay lên, cười toe toét: "Dạ, hai tay con đây chứ đâu."
"Cái bình rượu sành điệu này là cái chi chi vậy?" Vô Nhai Tử chỉ tay vào bình gốm trên bàn, mắt sáng rực như đèn pha.
Lý Tiên Duyên gật gù: "Rượu hoa đào tự ủ, đảm bảo uống vào gân cốt dẻo dai, hùng phong bừng bừng khí thế, nói chung là 'nó' lên lắm!"
Vô Nhai Tử lườm nguýt một cái rồi giật phăng nút chai. Linh khí bùng ra như bom nổ, thơm nức cả căn phòng. "Ê, sao rượu gì mà linh khí nồng nặc dữ vậy? Hít một cái thôi mà đã thấy phê phê rồi."
"Haha, Thập Tam, sư thúc không khách sáo nha!" Vô Nhai Tử lúc này đã hết muốn sống, chỉ còn cái ham muốn bất diệt với rượu ngon. Lão tu ừng ực một ngụm rồi xé cái đùi gà ra gặm nhồm nhoàm.
"Đã! Quá đã! Cực kì đã!" Rượu hoa đào ngọt lịm, chảy xuống cổ họng mát rượi.
"???" Đan điền của Vô Nhai Tử tuy nát như tương, không chứa nổi tí linh khí nào, nhưng Đào Hoa tửu vào bụng lại hóa thành linh khí lan tỏa khắp người. Đùi gà thì thôi rồi, thơm ngon, mọng nước, béo ngậy mà không hề ngấy, đúng kiểu ăn hoài không chán. Miếng gà vừa nuốt xuống bụng đã bị phân giải thành giọt dịch đỏ tí ti, rồi giọt dịch đó biến mất ngay tức khắc.
"Cái... cái gì?!" Vô Nhai Tử run bắn cả người, suýt làm rơi cả bầu rượu. Lão cảm thấy đan điền nát bươm của mình bỗng nhiên nhúc nhích. Linh khí lẽ ra phải tản ra ngoài thì lại đổ dồn về đan điền. Chẳng lẽ…nó đang tự chữa lành? Đan điền chính là gốc rễ tu luyện, một khi đã nát thì dù có lùng lộn khắp thiên hạ kiếm bảo vật cũng không thể chữa được, trừ khi dùng lực lượng bản nguyên.
"Con gà này..." Vô Nhai Tử há hốc mồm, mắt tròn mắt dẹt. Chẳng lẽ… con gà này mang dòng máu Thần Thú? Huyết mạch Thần Thú tinh luyện chính là lực lượng bản nguyên thuần túy nhất. Với cái lực này thì đừng nói đan điền Độ Kiếp Kỳ nát bươm của lão, mà ngay cả đan điền của Thánh Nhân cũng có thể vá víu được.
Đấy là chưa kể, chữa trị đan điền cần một lượng linh khí khổng lồ. Trời ơi, thịt Thần Thú lại cộng với Đào Hoa tửu linh khí ngập tràn, đúng là bộ đôi hoàn hảo! Quả là trời không tuyệt đường sống của ai!
"Thập Tam, ngươi đúng là thần thánh phương nào!" Vô Nhai Tử nói xong, mặt mũi hớn hở bưng nguyên con gà lên gặm chùn chụt, nuốt chửng từng miếng thịt. Bình Đào Hoa tửu 500ml thì hai ba ngụm là hết bay. Lý Tiên Duyên nhìn mà choáng váng: sư thúc đúng là đói meo rồi đây mà.
"Ực..." Vô Nhai Tử nấc một cái rõ to, vẫn chưa đã thèm. Lão đặt xương gà và bình rượu xuống, khoanh chân lại, nhắm mắt thiền định. Tại đan điền, thịt gà hóa thành tinh huyết không ngừng được hấp thụ, Đào Hoa tửu tản ra linh khí cuồn cuộn bổ sung cho quá trình chữa trị. Từng vết nứt trên đan điền dần liền lại. Đan điền khô cằn như ruộng hạn giờ đã bóng loáng, tràn đầy sinh khí.
"Không thể nào… Nó… nó thật sự lành rồi!" Vô Nhai Tử mừng rơn như đứa trẻ được quà, suýt chút nữa nhảy dựng lên. Lão cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể dần được khơi thông, linh khí theo đó lưu chuyển khắp nơi. Đôi chân teo tóp, thâm đen giờ đã hồng hào trở lại. Chỉ cần kinh mạch hoàn toàn thông suốt, hai cái chân này sẽ lại hoạt động bình thường, "cái ấy" của lão cũng sẽ lại ngẩng cao đầu mà gáy vang!
"BÙM!!!" Không kìm được sung sướng, Vô Nhai Tử cười ha hả như điên: "Ta được rồi, ta thật sự được rồi!" Lý Tiên Duyên nhìn mà ngơ ngác: được rồi là được cái gì?
"Tiểu sư thúc??"
Vô Nhai Tử nhìn Lý Tiên Duyên, cười trừ: "Haha, hơi quá lố tí." "Thập Tam, cám ơn con gà nướng và rượu của ngươi nhiều nha." Vô Nhai Tử rưng rưng nước mắt, vô cùng cảm kích trước tấm lòng hào phóng của Lý Tiên Duyên.
Lý Tiên Duyên xua tay: "Tiểu sư thúc khách sáo rồi, chỉ cần sư thúc ăn ngon miệng, tốt cho sức khỏe là con vui rồi, con gà cỏn con thôi mà, không đáng nhắc tới."
Vô Nhai Tử cau mày: "Chỉ là con gà cỏn con?" Chẳng lẽ Thập Tam không biết con gà này mang dòng máu Phượng Hoàng sao? Trong số các Thần Thú thì chỉ có Phượng Hoàng mới có khả năng cải tử hoàn sinh. Mà Phượng Hoàng là loại sinh vật gì? Nó chính là sự tồn tại siêu cấp vip pro trên Thiên Huyền đại lục. Đừng nói thấy nguyên con, mà chỉ một giọt máu của nó thôi cũng đủ làm cả Yêu giới điên đảo tranh giành. Yêu Đế của Yêu giới cũng chỉ có thể dựa vào huyết mạch viễn cổ của Thần Thú mới mong đột phá Thiên Đạo mà phi thăng. Nói cách khác, với một giọt máu Phượng Hoàng, Yêu Đế sẵn sàng quỳ lạy và thực hiện mọi yêu cầu của ngươi.
Ấy vậy mà Thập Tam lại đem con gà Phượng Hoàng cho lão ăn như ăn cơm. Đây đâu phải hào phóng, mà là… khùng luôn rồi.
Hiện tại chỉ cần lão hấp thu linh khí là có thể khôi phục lại tu vi đỉnh phong. Đây đúng là đại ân tái tạo!
Vô Nhai Tử ấp úng định hỏi. Lý Tiên Duyên lại cười nói: "Tiểu sư thúc đừng ngại, chỉ cần người thích là được, con gà thôi mà, hết thì con nuôi tiếp."
Vô Nhai Tử nhíu mày: "Con gà…thôi mà?" Chẳng lẽ Thập Tam thật sự không biết nó là Phượng Hoàng? Vô Nhai Tử lắc đầu cười khổ. Dù Lý Tiên Duyên tỏ vẻ bình thường như loại gà này đầy ra đấy, không có cũng chả sao, nhưng chắc là đang cố tỏ ra để lão không phải áy náy. Thứ tốt như vậy, ai mà không biết quý chứ? Vả lại, dù Thập Tam không biết thì Huyền Cơ Tử chắc chắn phải biết. Với mối quan hệ giữa lão và sư huynh, Huyền Cơ Tử không thể nào để lão ăn con gà này. Vậy chỉ có một khả năng…
Bí mật này chỉ có mình Lý Tiên Duyên biết. Thằng nhóc này đang tính toán gì đây? Mà lão chỉ là tên phế vật, có gì mà tính toán? Hay là…
…Nó muốn làm Tông chủ? Tuy lão là phế vật nhưng với vị trí của lão, chỉ cần nói với sư huynh một tiếng thì sư huynh cũng phải suy xét cẩn thận. Nhưng lúc nãy nó bảo lão là đồ bỏ đi mà.
"Khoan đã!" Vô Nhai Tử bỗng nhận ra điều gì đó sai sai. Lúc nãy đan điền lão còn tan nát, giờ đã chữa lành, thần thức cũng có thể sử dụng lại, nhưng tại sao lão vẫn không thể cảm nhận được tu vi của Thập Tam? Nghĩ nát óc cũng không ra, Vô Nhai Tử chợt rùng mình.
Trên đời chỉ có hai loại người không thể dò ra tu vi. Một là tu vi cao hơn mình, hai là… không có tu vi.
Vô Nhai Tử lắc đầu. Nhìn đạo vận quanh người Lý Tiên Duyên cùng âm dương khí luân chuyển không ngừng, đây mà là đồ bỏ đi? Có ai đời đồ bỏ đi mà ngầu lòi như thế chưa? Cái nụ cười, ánh mắt, cử chỉ của nó đều toát ra điều gì đó rất đặc biệt. Nếu lão tin nó là đồ bỏ, vậy lão mới đúng là đồ bỏ.
Chỉ có một khả năng: tu vi của Thập Tam cao hơn lão rất nhiều! Vô Nhai Tử nhìn Lý Tiên Duyên, mặt cắt không còn giọt máu.
"Thập Tam ơi, tu tiên cốt là để thành tiên, chứ mấy cái chức vụ rườm rà như Tông chủ thì bỏ đi mà làm người!" Lão muốn khuyên Lý Tiên Duyên. Tuy không biết chính xác tu vi của nó nhưng chắc chắn tiền đồ vô lượng.
"Tông chủ?" Lý Tiên Duyên ngơ ngác, sao tự nhiên sư thúc nói chuyện này? Chẳng lẽ sư thúc biết con không thích quản lý mấy chuyện vụn vặt nên muốn giúp con gơm về? Nhưng với cái thân tàn ma dại này, sư thúc giúp kiểu gì? Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên Lý Tiên Duyên thấy chân Vô Nhai Tử động đậy. Nhìn kĩ, hai cái chân trắng nõn, mềm mại như chân em bé.
"Tiểu sư thúc…" Chân của tiểu sư thúc được chữa lành rồi kìa? Vậy…con xin phép không khách sáo nhé.
"Haha, sư thúc nói chí phải! Cho dù chỉ là Tông chủ tạm quyền thì con cũng không thèm. Giờ chân sư thúc đã khỏi rồi thì chức Tông chủ con giao lại cho người nhé! Con xin phép cáo lui về Tiên Duyên Phong trồng hoa, tha hồ tung tăng cho nó sướng!"
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |