Dẫn động lực lượng tinh thần
Lý Tiên Duyên buông một câu xanh rờn làm Vô Nhai Tử mém lộn santo.
Ủa alo? Chuyện gì đang xảy ra đây?
Không phải đang tranh chức Tông chủ hướn hướn à? Sao lại lòi ra gà nướng với rượu hoa đào thế này?
"Thập Tam à, con không thèm chức Tông chủ mà lại lôi mấy thứ quý hiếm này đến đây chi vậy?" Vô Nhai Tử lắc đầu nguầy nguậy, chả nhẽ trên đời này lại có miếng ngon từ trên trời rơi xuống thế sao? Thiên Huyền đại lục này lú lẫn rồi chăng?
"Quý hiếm?" Lý Tiên Duyên mặt ngơ ngác, tuy rượu Đào Hoa có chút linh khí nhưng làm gì đến mức quý hiếm chứ. "Thấy mọi người chuồn hết sợ sư thúc còm cọm một mình buồn nên con tới làm bạn ấy thôi mà. Sư phụ hay lượn lờ tới đây thăm sư thúc, đồ đệ như con cũng phải có trách nhiệm chứ bộ."
Nói xong, Lý Tiên Duyên vỗ mông đứng dậy, tay xách nách mang bầu rượu to tướng định té.
Vô Nhai Tử vẫn còn đực mặt ra, trong đầu cứ ong ong như thể vừa bị Lý Tiên Duyên phầm lỗi offside. Mãi một lúc sau mới hoàn hồn, nhớ lại ánh mắt ngây thơ vô số tội của Lý Tiên Duyên lúc nãy.
Thật sự… không thể nào nghĩ xấu về thằng nhỏ này được. Sư huynh ơi, sư huynh rước được một ông giời đúng nghĩa luôn!
Vô Nhai Tử liếc xuống chỗ Lý Tiên Duyên vừa ngồi, thấy một cuốn thẻ tre lấp ló. Thôi thì tò mò một chút coi sao.
"Cái chi đây?" Vô Nhai Tử dùng thần niệm hốt lấy cuốn thẻ, vừa mở ra đã thấy tên sách…
"Kim Bình Mai?!?!"
Thôi xong! Vô Nhai Tử cắm mặt vào đọc, như người lạc vào thế giới thần tiên, quên cả trời đất.
Bên này, Lý Tiên Duyên tay xách bầu rượu, vừa huýt sáo vừa lắc lư về Ngộ Kiếm Phong. Dọc đường các đệ tử thi nhau cúi đầu chào, nịnh nọt hết sức. Mấy đứa này được Lý Tiên Duyên cho ké kiếm suốt nên tất nhiên phải nể nang vài phần. Lý Tiên Duyên tuy là Phong chủ nhưng cũng hào phóng, cho đệ tử nội môn ra vào tu luyện tự do. Tuy nhiên, thân truyền với nội môn nó khác nhau cái là… thân truyền thì ba ngày được một đạo, còn nội môn thì… ờ… thi thoảng mới lòi ra được một đứa.
Bỗng nhiên, Lý Tiên Duyên nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.
"Nhìn kìa, Tiểu sư thúc đấy!"
"Ôi má ơi, ngầu bá cháy! Nhìn thôi đã thấy thần thái bất phàm, muốn quỳ xuống lạy rồi."
"Nghe đồn Uông sư huynh xem kiếm ngộ đạo, được Tiểu sư thúc chấm, chỉ cần qua được bài test là lên làm thân truyền đấy!"
"Thật hả? Chắc vậy rồi, Tiểu sư thúc một mình đúc 108 vết kiếm, vết nào vết nấy ẩn chứa kiếm ý. Kiếm Thánh chắc gì đã làm được!"
"Thôi đừng tám nữa, tối nay làm một giấc Tư Quá Nhai chứ bộ. Lần trước suýt ngộ được rồi, lần này chắc chắn thành công!"
"Cho tao ké với! Tao về tắm rửa thay đồ cái rồi ra liền!"
"Nhanh nhanh lên! Một củ cải một lỗ thôi nha, coi chừng bị mấy sư huynh giành mất đấy!"
Lý Tiên Duyên xưa nay ít khi lảng vảng ngoài Huyền Thiên Thánh Tông nên mấy đệ tử này chỉ thấy ở Tư Quá Nhai là chính. Giờ Lý Tiên Duyên xuất hiện làm anh em hào hứng, hăm hở đi tu luyện. Chắc tối nay Tư Quá Nhai đông nghẹt mất thôi.
Về đến Tiên Duyên Phong, Thải Phượng đã tỉnh, tuy còn hơi mệt nhưng không sao cả, nghỉ ngơi chút là lại sung mãn ngay. Ngắm nhìn trời đêm đầy sao, Thải Phượng lại xoắn xuýt không biết nên khai thật với Lý Tiên Duyên về Ngô Đồng hay không. Nhớ lại con dao thái rau tối qua, Thải Phượng lại rụt rè lắc đầu. Thôi thì cứ hi vọng Lý Tiên Duyên ngứa nghề, tự dưng nổi hứng gẩy đàn đi.
Lý Tiên Duyên tắm táp xong xuôi không ngủ ngay mà lại ra sân ngồi ngẩn ngơ, bày biện cái ghế tự chế rồi ngắm sao. Đến Thiên Huyền đại lục cũng kha khá năm rồi, Lý Tiên Duyên vẫn không quên được quê hương. Kiếp trước tuy không cha không mẹ, nhưng bạn bè huynh đệ cũng có, không biết giờ này có ai nhớ đến mình không…
Nhà của ta… đường của ta… giờ nơi nao? Lý Tiên Duyên lắc đầu, thở dài rồi đi đến chỗ Ngô Đồng Tiên Cầm.
"Đến rồi hả?" Thấy Lý Tiên Duyên nhắm mắt, Thải Phượng mừng thầm trong bụng. Chắc chắn là sắp đánh đàn rồi! Lý Tiên Duyên có thói quen chuẩn bị tâm lý, nhập tâm trước khi đánh đàn. Không biết có kéo được tinh lực về không nhưng thôi kệ, đánh đàn là vui rồi.
Lý Tiên Duyên mở mắt ra, vuốt ve dây đàn, dạo vài nốt nhạc du dương nhưng lại có chút gì đó man mác buồn.
Thải Phượng nhíu mày: "Cái gì đây? Sao nghe buồn buồn thế nhỉ?"
Khúc dạo kết thúc, Lý Tiên Duyên bắt đầu hát: "Cát đắng môi… nhạt nhòa… như cha đang la mắng…"
Thải Phượng sững người. Ca từ của bài hát gợi lại kí ức về thân thế của chính mình. Từ lúc vừa nở, Thải Phượng đã được Cầm Thánh nuôi dưỡng, ngày ngày vui đùa cùng âm nhạc. Cầm Thánh mất đi, Thải Phượng mới bắt đầu buồn bã, suy nghĩ về nguồn gốc và tương lai của bản thân. Mãi cho đến khi được đưa về Tiên giới, thấy cuộc sống gò bó đầy quy củ nơi đó, Thải Phượng mới nhận ra đây không phải là điều mình muốn. Nghe được tiếng gọi của Ngô Đồng, Thải Phượng quyết tâm trở lại hạ giới, mục tiêu duy nhất là giúp khí linh sống lại. Thế nhưng, những ngày tháng ở bên cạnh Lý Tiên Duyên lại mang đến cho Thải Phượng cảm giác ấm áp như khi xưa còn được Cầm Thánh che chở.
Bỏ qua thân phận Phong chủ, Lý Tiên Duyên có là phàm nhân Thải Phượng cũng chả quan tâm, bởi ở bên cạnh hắn, nàng tìm thấy niềm vui đích thực.
Ánh mắt Thải Phượng sáng lên như đèn pha ô tô, dường như đã tìm thấy con đường tương lai cho mình, đó là mãi mãi ở bên cạnh Lý Tiên Duyên.
"Đèn trời soi sáng… ngôi nhà của tôi…"
Câu hát vừa dứt, dây đàn Ngô Đồng Tiên Cầm rung lên bần bật, tỏa ra những tia sáng lấp lánh như đom đóm bay lượn khắp nơi. Thải Phượng há hốc mồm, ngay cả khi còn ở cạnh Bá Nha nàng cũng chưa từng chứng kiến cảnh tượng kì diệu nào như thế này.
Ngôi sao trên trời như cảm nhận được điều gì, bắt đầu xoay quanh lấy Lý Tiên Duyên làm trung tâm, như thể đang nhảy múa cùng hắn vậy.
Bỗng nhiên, ánh sao lóe sáng rực rỡ, từng tia tinh quang hội tụ lại, bắn thẳng vào Ngô Đồng Tiên Cầm. Cảnh tượng còn hoanh tráng hơn cả màn trình diễn của Tinh La năm nào.
Tinh quang cuồn cuộn không ngừng bị vòng xoáy trên Ngô Đồng Cầm hút vào. Thải Phượng đứng trên gối đàn, cảm nhận luồng năng lượng dễ dịu chữa trị những tổn thương do tiêu hao tinh huyết.
"Ơ? Đây là đâu?" Khí linh Ngô Đồng bỗng tỉnh dậy, thấy Thải Phượng đang đứng trên người mình.
Hai người dùng thần thức câu thông, Thải Phượng biết chắc chắn là do tinh huyết của mình đã giúp Ngô Đồng hồi tỉnh.
"Ngô Đồng à, còn nhớ ta không?"
Giọng Ngô Đồng ngây thơ: "Không nhớ… ngươi là ai? Hắn là ai?"
Thải Phượng mỉm cười, tuy Ngô Đồng mất trí nhớ nhưng chỉ cần nàng tỉnh lại là đủ rồi. "Hihi, ta là tỷ tỷ ngươi, còn hắn là chủ nhân của ngươi."
"Tỷ tỷ? Chủ nhân?"
Thải Phượng gật đầu: "Ừ đấy, nhưng đừng có tự tiện nói chuyện với chủ nhân, hắn không thích lộ thân phận đâu nhé!"
Ngô Đồng líu lo như trẻ con: "Dạ tỷ tỷ!"
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 13 |