Linh Khí Phong Bạo
Trên bục giảng, Lý Tiên Duyên vừa mới hoàn hồn sau màn leo cầu thang muốn rụng cả trứng. "Đệt m**, cầu thang gì dài như đường Trường An đến La Mã thế này?" Hắn thầm rủa trong bụng.
Mặc kệ ánh mắt soi mói như soi gái của đám đệ tử phía dưới, Lý Tiên Duyên ngồi bệch xuống, tư thế y hệt thằng Chí Phèo say rượu.
Thấy sư phụ ngồi, lũ đệ tử cũng ngoan ngoãn ngồi im phăng phắc. Lý Tiên Duyên thì ngượng vãi cả linh hồn, tự nhiên quên béng mất phải dở bài giảng đạo lý gì cho ra vẻ cao siêu.
Cả đám đệ tử đang háo hức chờ đợi "đại đạo chân ngôn" gì đó từ miệng sư phụ thì...
"Ê lũ ranh con, tu luyện là cái beep gì?!!!" Lý Tiên Duyên phun ra một câu hỏi như tạt gáo nước lạnh vào mặt chúng nó.
"Cái đệt?" Cả lũ mặt nghệt ra, chưng hửng như gà mắc tóc.
Tên đệ tử ban nãy còn bênh sư phụ vụ leo cầu thang thì câu hỏi này như sét đánh ngang tai. "Đù má, sư phụ hỏi cái gì cơ?" Cái đầu óc bé tí của hắn bắt đầu hoạt động hết công suất. "Tu luyện? Mẹ, tại sao phải tu luyện? Tao còng lưng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chui vào cái Huyền Thiên Thánh Tông làm đệ tử quèn này là vì cái đéo gì?"
Thành tiên trường sinh? Ngồi trên đầu thiên hạ? Hay làm một công dân gương mẫu, đóng góp cho xã hội? Hắn lắc đầu nguầy nguậy. Cái beep gì thế này? Toàn là mục đích nhảm shit. Vậy rốt cuộc tu luyện để làm con mẹ gì??? Tên đệ tử gãi đầu gãi tai, mặt nhăn như khỉ.
Thấy không ma nào trả lời, Lý Tiên Duyên cũng chán, ngậm miệng lại. "kệ mẹ chúng mày". Trong đầu hắn đang nghĩ: "Một tiếng giảng bài cho có lệ là được rồi, xong việc là phắn về ngủ. Triều Cửu Vãn Ngũ là phải tận hưởng chứ!"
Lý Tiên Duyên chuẩn bị lôi thẻ tre ra viết tiểu thuyết kiếm thêm thì...
"ÙMMMM!"
Một luồng khí thế bùng nổ từ giữa đám đệ tử. Thằng cu ban nãy nhắm mắt giờ sáng rực như đèn pha ô tô, kim quang chói lòa.
Cả lũ xung quanh trố mắt nhìn, không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra. "What the f*ck?", "Thằng này bị cái gì nhập thế?", "Câu nói của sư phụ thần thánh đến vậy sao?"
"HAHAHAHAHA!!!" Thằng cu cười như được mùa, "À, ra là thế! Ra là vậy! Ta hiểu rồi! Tu tiên giả Thiên Huyền đại lục, người Kim Đan kỳ, khắc tên bố mày lên đó!"
Cả đám đệ tử lác mắt nhìn thằng vừa đột phá, thầm nghĩ: "Chắc chắn là do 'đại đạo chân ngôn' của sư phụ rồi! Má, thằng chó này ngộ ra cái beep gì cũng không thèm nói."
Cả lũ nội môn ngoại môn đều nhai đi nhai lại câu hỏi "huyền thoại": "Tu luyện là cái beep gì?"
Ngay lập tức, hơn chục tên nội môn đồng loạt nhắm mắt trầm tư, vẻ mặt như đang sắp chết.
Lý Tiên Duyên thì méo mặt, suýt nữa tè ra quần. "Cái đệch, Âu hoàng khí chất của bố bùng nổ dữ dội quá rồi!" Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười tự mãn.
"Chúng mày thấy chưa? Sư phụ cười kìa!", "Tại sao sư phụ cười?", "Chắc chắn là sư phụ biết thừa chỉ cần ngộ ra câu nói đó là sẽ đột phá! Đúng rồi, chắc chắn là vậy!", "Nhanh lên, nghĩ nhanh lên anh em ơi!"
"..." Cả đám đệ tử lại nhắm mắt, bắt đầu công cuộc "suy nghĩ nhân sinh", mặt mũi đứa nào đứa nấy như sắp thăng.
Một lúc sau...
"VÙ!"
Thêm một tiếng nổ vang lên.
"HAHAHAHAHA...Tao sai rồi! Tao thật sự sai rồi!", "Thì ra là vậy! Đây mới chính là tu luyện!", Một ông chú đệ tử ngoại môn bị kẹt ở Kim Đan hậu kỳ bao năm nay giờ cũng đột phá, mặt mày hớn hở như vừa trúng số.
"Đù, lão đại ca cũng đột phá kìa", "Trời đất ơi, rốt cuộc 'cái beep gì' là cái gì?", "Hay là do thiên tư của tao quá cùi bắp?", Mấy thằng chưa ngộ ra được bắt đầu tự ti, muốn đập đầu vào tường.
"ÙM!"
Chưa kịp than thân trách phận thì...
Lại một tiếng nổ nữa.
"HAHAHAHA...Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!", "Con đường phía trước đã rõ mồn một rồi! Tiểu sư thúc đúng là siêu nhân!", "Nếu không nhờ tiểu sư thúc, có khi đột phá cũng chỉ là hạng gà mờ!"
Lại thêm một tên thăng cấp. Lý Tiên Duyên cười khẩy, "Đám ranh con này cũng không tệ lắm." Giờ thì có thể yên tâm rồi, có đứa đột phá ngay tại trận thì buổi giảng bài coi như thành công mỹ mãn.
"VÙ! VÙ! VÙ!..."
Tiếng đột phá cứ thế vang lên liên tục như pháo tép.
Càng lúc càng nhiều đệ tử nhắm mắt "suy nghĩ nhân sinh".
Bầu trời bắt đầu nổi gió, mây đen ùn ùn kéo đến, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
"Ê nhìn kìa!", "Linh khí phong bạo!", "Đột phá thôi mà cũng dẫn đến dị tượng thiên địa luôn!", Ai cũng ngỡ ngàng khi thấy linh khí bỗng dưng cuồn cuộn đổ về Huyền Thiên Thánh Tông. Điềm báo này chắc chắn là sẽ có thêm nhiều người đột phá nữa rồi.
Linh khí vốn đã cạn kiệt giờ lại đặc quánh như cháo. Một tên đệ tử đưa tay ra, thế mà nắm được cả một cục linh khí. "Hóa thành dạng vật chất rồi! Đù má, nồng độ kinh khủng vậy!"
"VÙ! VÙ! VÙ!..."
Tiếng đột phá lại vang lên như sấm rền. Linh khí càng lúc càng dồi dào, mây đen trên trời cũng dày đặc hơn.
Lý Tiên Duyên cười tủm tỉm gật đầu, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Nhân yêu biên giới.
Dực Hổ Yêu Đế nhìn về phía Huyền Thiên Thánh Tông, mặt mày nhăn nhó. "Cái bọn Huyền Thiên Thánh Tông lại giở trò gì nữa đây? Sao nhiều linh khí thế? Nếu không diệt trừ bọn chúng, Yêu tộc nguy to rồi." Ánh mắt Dực Hổ Yêu Đế lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Hắn xé toạc không gian, lao thẳng về phía Huyền Thiên Thánh Tông.
Huyền Cơ Tử đứng trên lâu thuyền, nhìn đám mây cuồn cuộn, nhíu mày tự hỏi: "Tông môn nào mà chơi lớn thế nhỉ?"
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |