Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Đô nữ đế xuất hiện bên cạnh ta

Phiên bản Dịch · 1638 chữ

“Nhưng mà cái này chính là hiện thực xã hội, cuộc sống hiện tại của chúng ta không có khả năng thay đổi, điều có thể làm duy nhất là cố gắng làm cho chính mình thích ứng hiện tại.”

Sở Kiệt cầm điếu thuốc, lại cũng không châm, buồn bã phụ hoạ.

Ở cái mặt này, có nửa năm kinh nghiệm, hắn sâu sắc có thể cảm nhận được.

Nếu không phải từ năm năm trước hắn vô tình tảo mộ nhầm rồi gặp được Phong Đô nữ đế, ngoài ý muốn bị giữ lại đây.

Trở về thành phố anh ta lại tiếp tục cuộc sống như vậy.

Nhớ tới điều này, Sở Kiệt châm điếu thuốc hút một hơi.

“Khụ khụ khụ.”

Ngay lập tức bị sặc.

Vương Thác thấy thế liền cười khúch khích nói:

“Không thể tưởng tượng được anh Kiệt lại không biết hút thuốc a, ta còn tưởng trong thành phố khi quan hệ xã hội cái này là phải biết.”

“Ta không thích cái mùi này, hơn nữa lại rất phí tiền.”

Sở Kiệt cười cười, tiện tay dụi tắt điếu thuốc.

Cái lý do phía sau mới là quan trọng.

Hiện giờ hắn phải chi tiêu rất lớn, làm sao có thể gia tăng thêm chi phí.

“Không hút cũng tốt, hút vào thì bỏ không được.”

Vương Thác thì thào cảm thán, điếu thuốc trong tay vẫn tiếp tục hút tới khi hết hắn mới dập đi, thuận miệng hỏi:

“Anh Kiệt, ngươi khi nào thì trở lại thành phố?”

“Chắc có lẽ khoảng vài ngày nữa thôi.”

Vốn là định ngày mai trở về, hiện tại xảy ra việc này, kế hoạch trở về lại phải lùi lại sau.

“Vậy à, đáng tiếc.”

Vương Thác lắc đầu.

“Ta còn tưởng có thể cùng ngươi cùng đi tham gia buổi gặp mặt cựu học sinh.”

“Buổi gặp mặt cựu học sinh?”

Sở Kiệt sửng sốt một chút.

“Buổi gặp mặt cựu học sinh nào?”

"Tháng sau đó, anh không thấy thông báo trong nhóm lớp à?"

Được Vương Thác nhắc nhở, Sở Kiệt lấy ra điện thoại di động, lúc này hắn mới nhìn đến nhóm lớp trung học đã bị hắn lãng quên từ lâu trong góc, đúng là có một cái thông báo chưa đọc.

Mở ra thì đúng như Vương Thác đã nói, trường trung học tổ chức buổi gặp mặt cựu học sinh.

“Thời gian còn hơn một tháng, ngươi vội cái gì?”

"Thôi đi, tôi cũng chẳng bao giờ xuất hiện trong nhóm từ khi tốt nghiệp trung học."

Vương Thác nhún vai.

"Lần này chỉ vì có một vài người bạn thân mời tôi tham gia, nên tôi mới định đi. Còn anh Kiệt thì sao?"

“Đến lúc đó ta lại xem xét đi.”

Sở Kiệt khẽ lắc đầu, cất di động đi, chắc là hắn sẽ không tham gia.

Nói thật, những người có quan hệ tốt thì hắn vẫn còn liên lạc, dù cho là cũng chẳng có nhiều ý nghĩa lắm. Nhưng những người khác có lẽ không nghĩ như vậy, dù sao cái này coi như là sau khi ra ngoài xã hội lần đầu tiên gặp lại, cũng coi như là những người mới thành lập mối quan hệ của mình.

Không ít người vẫn rất coi trọng

Nhưng mà nói thật, Sở Kiệt phiền nhất chính là những việc như vậy.

Cũng có thể liên quan đến tính cách của hắn, hắn thích những điều đơn giản hơn.

Thấy Sở Kiệt cũng không có ý định tiếp tục nói về vấn đề này.

Hai người nói chuyện câu được câu không nói chuyện một lát chờ taxi.

Trên xe về thôn, Sở Kiệt từ chối lời mời ăn cơm tối của Vương Thác, tự mình về nhà.

Vừa mở cửa đã bị mùi tanh tưởi quen thuộc làm cho không mở được mắt.

Chết mẹ, còn quên đang sắc thuốc.

Cũng may, lúc đi ra ngoài chất củi không nhiều, nếu không chắc bị cháy đen rồi.

Cố nén sự kinh tởm, Sở Kiệt mang thuốc còn lại chia thành từng phần, cho dù là đã uống nhiều ngày như vậy nhưng mà Sở Kiệt vẫn có chút không chịu được.

Để lại phần của đêm nay còn lại đều cho vào đồ đựng cất vào tủ lạnh.

Làm xong hết thảy, vốn Sở Kiệt còn định luyện một lần “bát đoạn cấm”, nhưng không hiểu có phải do hôm nay quá mệt mỏi hay không, hay là vì câu chuyện của tên cướp, hắn không có tâm trạng luyện quyền.

Thôi vậy, vẫn là vẽ ký hiệu lên giấy vàng mã đi.

Hắn đem đống thuốc tăng lực, thuốc chữa bệnh đều bày hết lên trên bàn.

Thật đúng là cửa hiệu lâu đời trong thôn, những cái thuốc bằng giấy này đúng là tốt thật, có thể đem đổi giả thành thật được.

Đốt xong đống thuốc này hi vọng đại đế có thể sớm khoẻ lại, có thể sớm đi tìm ta.

Ồ! Có gì đó là lạ.

Sở Kiệt nhíu mày bổng chốc nhớ lại.

Cho dù là không cần đốt mấy thứ này, theo như lần trước nói chuyện, hình như ngày mai là người đã có thể tới rồi.

Vậy cái này có cần đốt nữa không?

“Dù sao trước sau gì cũng phải đốt, cứ làm xong lại nói.”

Sở Kiệt lại tiếp tục công việc.

Thời gian nhanh chóng trồi qua, dù sao đã luyện nhiều ngày như vậy, Sở Kiệt cũng đã vẽ quen, dùng không đến ba tiếng đồng hồ liền viết xong.

Nhìn giờ trên di động cũng gần mười giờ.

Thời gian tới khi âm khí nồng đậm vẫn còn một chút, đoạn văn review cho video cũng đã làm xong, lúc nào trở về liền có thể trực tiếp đăng lên.

Không muốn luyện tập “bát đoạn cấm”, hiện tại cũng chẳng có gì để làm.

Ngay khi hắn định thử xem có thể hay không liên lạc Phong Đô nữ đế, công pháp “chớp mắt ngàn dặm” đang yên lặng đặt ở một góc trong đầu hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Đêm nay đã không luyện “bát đoạn cấm” vậy thì xem thử cái này.

Dù sao bây giờ hắn cũng không chính thức bước lên con đường tu hành, dù cho là có nhìn cũng không thể luyện, vậy hẳn là cũng không sao.

“Màn đêm như nước, đẩy mạnh như tên, chớp mắt biến mất, ngàn dặm trong đêm, không lưu hơi thở ….”

Theo trí nhớ trong đầu, Sở Kiệt lẩm bẩm câu đầu tiên, nhưng chỉ có chút đó đã khiến hai mắt đầy sao, có cảm giác hít thở khó khăn.

Đúng là tiên pháp, quả thật người bình thường không thể luyện được.

Ta vẫn là tiếp tục luyện “bát đoạn cấm” đi.

Lại tiếp tục nghĩ tới chỉ dẫn của “bát đoạn cấm” … Làm sao có cảm giác đầu óc to ra, trên trời sao lại có nhiều sao sáng như vậy … Sao sáng?

Không đúng, là hai mắt của ta đang nổ đầy sao.

Sở Kiệt đột nhiên phản ứng tới, hắn há mồm muốn nói chuyện, lại phát hiện ra hắn không thể phát ra lời nào cả, không chỉ vậy, thật sự cảm thấy rất khó thở.

Là do chung quanh không có không khí.

Sao lại thế này? Trước đó còn rất tốt mà, sao hiện tại lại như vậy … từ từ, hít một hơi? Không khí.

Sở Kiệt bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, cố nén cảm giác khó chịu, hắn nhắm mắt quan sát trong đầu. Quả nhiên là như vậy, cũng giống với “bát đoạn cấm” giống nhau.

“chớp mắt ngàn dặm” đang phát sáng.

Lúc trước, thời điểm hắn luyện “bát đoạn cấm”, công pháp trong đầu cũng sẽ phát sáng, hay nói cách khác, hiện tại hắn chính là đang trong trạng thái luyện tập “chớp mắt ngàn dặm”.

Hắn nhanh chóng dừng lại công pháp, hít thở lúc này mới từ từ trở lại bình thường,

Nhưng mà “chớp mắt ngàn dặm” không phải là không gian công pháp sao?

Tại sao xung quanh lại không có không khí?

“Càng nghĩ càng thấy lạ.”

Sở Kiệt ấn ấn vào trán, lại lắc lắc đầu.

Hắn ốm cái trán chậm rãi đứng lên, do vừa mới bị thiếu không khí trong thời gian dài, hiện tại trước mắt hắn cảm thấy mờ mờ, nhìn vật gì cũng có bóng, cả người lơ mơ.

Thật là, lại còn xuất hiện cả ảo giác.

Nếu là trong nhà của các ngươi, các ngươi có tin không? Hắn vậy mà có thể thấy trước mắt xuất hiện một thân ảnh rất đẹp mặc váy dài màu hồng, chân váy dài tới mặt đất, đầu đội vương miện, mắt lạnh như trăng, khuôn mặt đẹp lạnh lùng.

Không thể không thừa nhận rằng, tuy là ảo giác nhưng người con gái này thật đẹp, lại còn ăn mặc theo phong cách cổ trang, nếu người này mà ở thời cổ đại thì đúng là một mỹ nhân hại nước hại dân như Đắc Kỷ vậy.

Nhưng mà tại sao hắn lại có cảm giác người con gái này càng ngày càng rõ ràng, mà hình như nàng đang bay, chân nàng đâu?

Đợi một chút, bay?

Sở Kiệt lắc lắc đầu, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.

Ánh mắt của anh chạm vào ánh mắt người đối diện.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng rất nhanh quan sát từ đầu tới chân Sở Kiệt, mang theo một chút nghi ngờ, cô gái không chắc chắn hỏi:

“Ngươi là Sở Kiệt?”

Bạn đang đọc Đứng Lên Từ Quan Tài, Cô Ấy Có Điều Gì Đó Không Ổn của Tôm Xào Me
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HangThan
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.