Trên dao của ta có kịch độc
Tên tội phạm cướp đường này rất bình tĩnh.
Nói một cách chi tiết về chuyện tại sao tên cướp này lại đang bị đè dí trên mặt đất.
Vốn Sở Kiệt đang mang theo túi lớn túi nhỏ về nhà, đột nhiên nghe được phía trước có tiếng hét lên.
Ngay sao đó là tiếng hét như mổ heo truyền đi khắp cả ngã tư đường, một gã nam nhân nhìn có chút quen mặt từ trong đám đông phía sau xông ra.
Đây chẳng phải là tên nam tử chơi bời quá độ chính mình vừa mới gặp ở góc đường hay sao?
Chỉ thấy tên nam nhân này đang đẩy loạn mọi người xung quanh, lại tưởng tượng âm thanh hét lên lúc trước, Sở Kiệt rất nhanh thì đoán ra có chuyện gì.
Không do dự, Sở Kiệt bỏ đồ của mình xuống đuổi theo anh ta.
Tên cướp này chạy nhanh như bay, nhìn xung quanh đã không thấy còn đám đông, ngay khi hắn nghĩ mình có thể thành công tránh thoát khỏi sự đuổi bắt thì từ phía sau truyền đến một tiếng vút.
Tên cướp nhìn lại phía sau theo bản năng, vừa nhìn lại, hắn đã thấy Sở Kiệt đang chạy nhanh đuổi theo hắn.
Cái này tốc độ không phải người thường có thể đạt được, mắt thường có thể nhìn thấy khoảng cách đang bị rút ngắn.
Người này thật nhanh!
Tên cướp nhìn thấy vậy, bị doạ bởi uy thế của Sở Kiệt, hai chân mềm nhũn như muốn quỳ luôn trên mặt đất.
Từ khi chạy trốn tới thôn này đã vài ngày.
Mỗi ngày hắn đều dạo quanh thôn, chờ đợi, tìm kiếm con mồi có thể ra tay. Nhưng ngặt nỗi, cảnh sát nhanh chóng có thể tra xét tới đây, mỗi ngày đều đi xung quanh hỏi thăm tin tức của hắn, tìm kiếm chỗ hắn trốn. Không còn cách nào khác hắn chỉ có thể tiếp tục trốn, chờ cơ hội tiếp theo.
Hôm nay, khó khăn lắm mới tìm được một bác gái thích hợp để ra tay.
Thật không ngờ lại có thể đụng phải người kỳ lạ như vậy.
Người đàn ông này chắc phải ở trong đội thể dục đi, nếu không làm sao có thể chạy nhanh như vậy.
Tên cướp tỏ ra hùng hổ, mắt nhìn thấy sẽ bị đuổi kịp, hắn trực tiếp rẽ vào một con ngõ nhỏ, ánh sáng chợt loé lên, hắn từ trong người móc ra cột con dao nhỏ cực kỳ sắc bén.
Sở Kiệt ngẩn ra, vội vàng dừng bước, lại lui lại kéo xa khoảng cách với tên cướp.
Đây là cái kịch bản “chuôi dao của ta này đã được bôi đầy kịch độc sao?” Sở Kiệt không khỏi nhíu mày.
Tên cướp thấy vậy thì thêm vài phần đắc ý.
Nhưng mà phần đắc ý này của hắn cũng không kéo dài được bao lâu
Chỉ thấy Sở Kiệt lui về phía sau vài bước, rồi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao tới liền nắm trúng cổ tay đang cầm dao của tên cướp
Hành động nhanh chóng này doạ tên cướp hoảng sợ, hắn muốn phản kháng, Sở Kiệt lại dùng thêm chút sức, tên cướp liền hét thảm một tiếng, bỏi vì tay đau đớn mà buông rơi con dao, con dao rơi xuống đất phát ra một tiếng keng rồi nằm im trên mặt đất.
Sở Kiệt nhanh chóng dùng chân đá bay con dao ra một góc, đồng thời tay dùng lực đè chặt lên vai tên cướp, ấn mạnh hắn vào tường.
Cả quá trình hành động nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành.
Đợi tới khi người dân đuổi tới, hai tay tên cướp đã bị dây thắt lưng trói chặt, giống như con gà chết vậy, bị Sở Kiệt xách lên.
Cái cánh tay này không biết là phải dùng bao nhiêu năm độc thân rèn luyện ra tới mới được như vậy.
Người dân chạy tới luôn miệng khen giỏi quá.
Những người từ nơi khác trở về nghỉ liền lấy di động chụp ảnh, quay phim. Những hình ảnh này có thể làm tin tức kinh động mọi người.
Bản chất của con người chính là hóng chuyện, mặc kệ ở đâu cũng vậy … Sở Kiệt bất đắc dĩ phải hô lên:
“Có ai báo hộ cảnh sát một chút không.”
Nghe vậy mọi người mới bừng tỉnh, bắt đầu bấm số gọi cảnh sát.
Nhưng mà ngay lúc đó thì Vương Thác đã dẫn theo cảnh sát chạy tới nơi.
Bên cạnh hắn còn có một người đàn ông nhìn có chút quen mắt, nhưng mà tên gọi là gì, trong chốc lát Sở Kiệt cũng không thể nhớ ra.
Người kia có vẻ chột dạ, còn cố ý tránh ánh mắt của hắn.
Mà hai người cảnh sát chạy tới thì đúng là hai vị cảnh sát tối hôm trước đã đến nhà Sở Kiệt tìm hiểu thông tin.
Nhìn đến Sở Kiệt, hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Kinh ngạc có hai lý do, một là thân phận của tên cướp. Đây chính là tên tội phạm bỏ trốn mà bọn họ đã đuổi bắt mấy ngày nay.
Hai là Sở Kiệt, theo bọn họ tìm hiểu xung quanh thì họ cũng nắm rõ thông tin của hắn, họ như thế nào cũng không nghĩ ra, một người nhìn qua thân thể nhỏ yếu, da trắng thịt trơn nhìn nhu nhược như vậy lại là một người luyện võ.
Hay đây là chính là đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong.
“Anh bạn, rất cảm ơn sự trợ giúp của anh, người này thì giao cho chúng ta đi, mặt khác, nếu có thể, mời ngươi đi theo chúng ta một lát về văn phòng lấy lời khai.”
“Được.”
Sở Kiệt cũng không từ chối, dù sao đây cũng là quy định.
“Nhưng có thể chờ ta một chút được không? Ta còn có một ít đồ vật để ở phía trước.”
“Dĩ nhiên là có thể.”
Viên cảnh sát cười to, vậy là một vị cảnh sát còng tay tên cướp mang vào trong xe cảnh sát, còn một người thì đi theo Sở Kiệt lấy đồ.
“Đây là đồ vật của ngươi?”
Viên cảnh sát sắc mặt run rẩy nhìn vào hai túi đồ hàng mã của Sở Kiệt, hắn còn tưởng rằng đó là rau củ quả hay đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, dù sao thì tiết thanh minh đã qua lâu rồi
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Sở Kiệt hỏi lại.
“Không, không có …”
Viên cảnh sát nở nụ cười, lại mang theo Sở Kiệt lên xe cảnh sát.
Chỉ là không ngờ đi theo hắn còn có bạn học trung học của hắn là Vương Thác, thì ra, hắn chính là người báo cảnh sát cho nên cũng phải đi theo lấy lời khai.
Sở Kiệt vừa lên xe, Vương Thác liền ngồi xích lại gần, không giấu nổi kích động mà nói:
“Anh Kiệt thật tốt nha.”
“Ngươi là làm như thế nào được như vậy? Trước kia cũng chưa từng thấy qua ngươi có thể chạy nhanh như vây, lại còn có võ công?”
Hai viên cản sát trên xe vốn định nhắc nhở Vương Thác yên lặng, đừng làm ồn, chỉ là khi nghe đến vấn đề hắn muốn hỏi, cả hai đều căng lỗ tai lên nghe ngóng, thân hình không tự chủ được lùi lại phía sau một chút.
Bọn họ cũng rất hiếu kỳ.
Sở Kiệt thuận miệng đáp:
“Lúc học đại học, có tham gia một cái câu lạc bộ võ thuật, học được một chút.”
“Thật là tốt a, ai, biết trước là vào đại học có thể học được bản lĩnh lớn như vậy, năm đó ta cũng nên cố gắng nhiều hơn một chút a.”
Vương Thác hai tay đặt ở trước ngực cảm thán.
Không phải, ta có thể thấy được, cái này không phải là chỉ ở trong đại học có thể học được … Bắt đầu từ Sở Kiệt, khoé miệng mấy người trên xe khẽ nhếch lên.
Biết là sẽ không hỏi được gì, cảnh sát liền nhắc nhở Vương Thác yên lặng.
Cứ như vậy rất nhanh mấy người đã đi tới sở cảnh sát trấn.
Trong lúc ghi chép, hai người Sở Kiệt cũng có thêm chút hiểu biết về tên tội phạm này.
Tên đàn ông này là một trong những người bị giảm biên chế, năm nay gần bốn mươi tuổi lại đột nhiên bị sa thải, nghĩ muốn tìm công việc mới có biết bao khó khăn.
Hơn nữa, vợ và cha mẹ hắn lại không hiểu cho hắn, cho rằng khi hắn làm việc không hề có chút cố gắng nào nên mới bị sa thải.
Nếu không thì làm sao lại không sa thải người khác mà cứ nhất định lại là ngươi.
Vì nhiều phía áp lực, người đàn ông này cuối cùng là bị áp lực đè nặng, không còn lối thoát nào khác, hắn lúc này mới sinh ra tâm tính tội phạm, làm ra những điều trái pháp luật.
Từ trong sở cảnh sát đi ra, Vương Thác liền châm một điếu thuốc, lại đưa cho Sở Kiệt một điếu, ngồi xổm ở trên vỉa hè, híp mắt hút một hơi, từ từ phun ra một làn khói trắng, thở dài nói:
“Ai, cái thời buổi hiện giờ, tìm công việc thật là khó khăn a, tìm một công việc phù hợp lại càng khó. Người trong nhà lại còn luôn ghét bỏ chúng ta, luôn nói chúng ta không biết cố gắng, lại kể chuyện năm đó họ như thế này, như thế kia, nhưng mà nào có biết, hiện tại ra đường, đừng nói là sinh viên, kể cả nghiên cứu sinh tuỳ tiện cũng túm được một đống.”
“Mà cho dù có tìm được công việc đi nữa, các sếp bây giờ đều là một bọn chuyên bóc lột sức lao động. Trước đó ta còn nghe nói hình như có cái nhà máy đưa ra quy định sáu – mười sáu. Một tuần làm sáu ngày, mỗi ngày mười sáu giờ.
“Trên biểu ngữ còn ghi “Nỗ lực hết mình, cố gắng đến làm cảm động chính mình.”
“Ta nhổ vào! Thật là vớ vẩn.”
“Cút, cút, cút, một đám các người đều cút đi chết đi.”
Đăng bởi | HangThan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |