Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xác Nhận Mối Đe Doạ

Phiên bản Dịch · 2807 chữ
Chương 7: Xác nhận mối đe dọa

Dịch: Đạt Nguyễn

Lúc này, Chu Tranh Đức đang ở trong phòng bảo vệ nhân chứng của trụ sở tổng đội trị an tầng 13 để bảo vệ 'nhân chứng quan trọng', nghe đội viên chạy tới báo cáo tình hình, trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Một mình đánh nhau với mười mấy người là sao?

Phòng bảo vệ nhân chứng cũng không khác gì phòng đơn bình thường, Ngụy Na đương nhiên nghe thấy tiếng kêu của đội viên.

Sắc mặt cô ta vẫn tái nhợt, rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn sau vụ nổ súng lúc trước, khẽ hỏi: "Một đám côn đồ đánh Mục Lương sao?"

"Bây giờ cũng không rõ là ai đánh ai, hai bên đều bị thương không nhẹ, bọn họ còn chạy mấy con phố, làm ầm ĩ đến mức bây giờ có rất nhiều người đang quan tâm."

Đội viên nhíu mày nhìn Ngụy Na, tiếp tục báo cáo với Chu Tranh Đức:

"Đội trưởng! Có mấy tên côn đồ có người quen trong đội, tên côn đồ cầm đầu tên là 'Cá Nát', bị thương rất nặng, lúc chúng tôi đến nơi quần áo hắn ta toàn là máu, đã đưa đến bệnh viện bên cạnh cấp cứu rồi!"

"Chuyện gì xảy ra?"

Chu Tranh Đức hắng giọng, khoanh tay nói:

"Bác sĩ Ngụy Na, mời cô tiếp tục nghỉ ngơi, lời khai của cô đối với việc điều tra vụ án vũ khí trái phép này của chúng tôi có sự giúp đỡ rất lớn, cảm ơn sự phối hợp của cô.

"Chúng ta đi ra ngoài xem sao!"

Chu Tranh Đức xoay người bước nhanh đi.

Ngụy Na gọi: "Có phải có liên quan đến Hắc Hỏa bang không? Bọn chúng không tìm thấy tôi liền đi tìm Mục Lương?"

"Tốt nhất là không phải."

Chu Tranh Đức khẽ đáp lại, cửa hợp kim của phòng bảo vệ nhân chứng bị đóng lại nặng nề.

...

Trụ sở chính của đội trị an tầng 13, ở ngay cạnh thông đạo trung tâm.

Nơi này có một quảng trường hình tròn, mười mấy cơ quan chính thức của tầng 13 xếp san sát nhau xung quanh quảng trường.

Giữa quảng trường là giếng thang máy được bao bọc bởi những bức tường bê tông dày, xung quanh có ba cửa vào giếng thang máy thông đạo trung tâm, cửa chính của phòng thang máy luôn mở nằm ngay đối diện cổng chính của trụ sở đội trị an.

Chính quyền pháo đài không cấm người dân sử dụng thông đạo lên xuống, nhưng mỗi lần sử dụng thông đạo trung tâm đều tốn 10 hạn ngạch thông dụng, mười mấy thang máy ở các thông đạo khác phân bố ở bốn phương hướng, mỗi lần sử dụng chỉ cần 2 hạn ngạch thông dụng, điều này khiến thông đạo trung tâm trở thành thông đạo chuyên dụng của nhân viên chính phủ.

- Nhân viên công vụ được sử dụng miễn phí các thiết bị công cộng của pháo đài.

- Những thang máy này không thể đi thẳng đến hạ thành, hơn nữa còn có hệ thống giám sát và phòng vệ tự động hoàn chỉnh.

Kéo theo đó, vườn hoa thông đạo trung tâm cũng được coi là 'khu cây xanh xa xỉ' mà 'tầng lớp quản lý' mới có thể hưởng thụ, bình thường rất ít khi có người dân bình thường đến đây tản bộ.

Hôm nay lại không giống bình thường, quảng trường hình tròn của tầng 13 rất náo nhiệt.

Trước đó đội trị an đã xuất động, bắt giữ một đám thanh niên đánh nhau, cũng thu hút rất nhiều người dân đến xem náo nhiệt.

Không còn cách nào khác, tài nguyên của pháo đài có hạn, cấm chỉ giải trí nội bộ, rất hiếm khi có chuyện vui náo nhiệt.

Vương Cơ Huyền ngồi trên ghế dài cạnh lối vào chính của giếng thang máy, bên cạnh là hai đội viên trị an đeo súng ở thắt lưng.

Phía trước có mười mấy tên côn đồ ôm đầu ngồi xổm, phần lớn đều mặt mũi bầm dập, hai tay bị trói bằng từng chiếc thắt lưng;

Thảm nhất vẫn là tên côn đồ cầm đầu, lúc này toàn thân đầy máu nằm trên cáng, đang được đưa vào bệnh viện tầng 13 cách đó không xa.

Vương Cơ Huyền tự nhận mình ra tay có chừng mực, đối phương không đến mức mất máu quá nhiều mà chết, chuyện này hẳn là sẽ không dẫn đến việc quan sai nhằm vào hắn.

Hắn đã học được hai từ mới trong ký ức của Mục Lương - phòng vệ chính đáng, tự vệ phản kích.

Bây giờ Vương Cơ Huyền cũng có chút bực bội.

Hắn vậy mà!

Chạy lạc đường...

Thần Hành chú ước chừng chỉ duy trì được mười mấy hơi thở, bố cục các thông đạo ở đây rất giống nhau, hắn chạy quá nhanh không thể phân biệt phương hướng, chạy lòng vòng một hồi lại đâm đầu vào vòng vây của đám du côn này.

Những tên du côn này hung ác hơn hắn tưởng rất nhiều, hắn dùng binh pháp bắt giặc bắt vua trước, tóm lấy tên Cá Nát kia, nhưng đối phương lại có mấy tên không hề bị uy hiếp, trực tiếp xông lên dùng ống kim loại đập hắn.

Nếu không phải hắn dùng tên côn đồ cầm đầu làm lá chắn, bản thân hắn tám phần cũng sẽ bị thương nặng.

Vô lượng thiên tôn!

Đường đường là hắn!

Thôi, hảo hán không nhắc chuyện năm xưa, dù sao hắn cũng độ kiếp thất bại, bây giờ chỉ là giai đoạn đầu tiên của việc làm lại từ đầu.

Lát nữa tìm lại đạo tâm là được.

Đúng lúc này, đội trưởng Chu mà Vương Cơ Huyền mới gặp một lần từ bên cạnh vội vàng chạy đến.

Chu Tranh Đức cau mày nhìn Vương Cơ Huyền, cùng với đám côn đồ trên mặt đất.

"Nhốt hết bọn chúng lại!"

Chu Tranh Đức dùng giọng nam trung hùng hồn quát lớn:

"Không chăm chỉ làm việc, nhàn rỗi vô công rồi nghề! Không tạo ra giá trị cho pháo đài! Còn gây rối trật tự xã hội! Đội trị an tầng 13 chúng ta nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc những kẻ đánh nhau này!"

Xa xa gần gần, những người dân vây xem vỗ tay lác đác.

Chu Tranh Đức đi đến trước mặt Vương Cơ Huyền, cau mày đảo quanh, phát hiện trên người Vương Cơ Huyền có thêm mấy vết bầm lớn, quần áo đều rách nát, nhưng vẫn ngồi thẳng.

Chu Tranh Đức bất giác cảm nhận được một sự sắc bén khó tả.

"Vào trong nói chuyện."

Bên cạnh lập tức có đội viên trị an muốn tiến lên còng tay Vương Cơ Huyền.

"Không phải," Chu Tranh Đức trừng mắt quát, "Cậu ta là người bị hại! Còng tay làm gì? Muốn người dân viết thư tố cáo chúng ta chấp pháp bừa bãi hả!"

Đội viên vội vàng gật đầu, chuyển sang đỡ lấy, mời Vương Cơ Huyền vào cổng chính của sở trị an.

Nửa tiếng sau.

Chu Tranh Đức dựa vào ghế trong phòng làm việc đơn, giơ tay xoa xoa trán.

Vương Cơ Huyền ngồi trên chiếc ghế dài bằng kim loại cứng ngắc, nhìn bức ảnh khổ lớn treo trên tường.

Trong ảnh, Chu Tranh Đức mặc bộ đồng phục màu xanh nhạt chỉnh tề, từ tay một ông lão, nhận lấy một chiếc huân chương.

Đó hẳn là khoảnh khắc vinh quang của Chu Tranh Đức.

"Chậc," Chu Tranh Đức dùng ngón tay hất tung mái tóc 3/7, ném tập hồ sơ lời khai trong tay xuống bàn, "Thân thủ không tệ, bọn chúng đông người như vậy đánh cậu, cậu bị thương cũng không nhiều."

"Tôi đã lén luyện tập võ tự do bác kích vài năm." Vương Cơ Huyền thành khẩn nói.

"Cái này của cậu."

Chu Tranh Đức cầm ống kim loại nhỏ được đặt trong khay khử trùng lên, đầu được mài nhọn của nó dính máu.

"Cái này cũng có thể coi là vũ khí trái phép rồi.

"Tuy nhiên cũng không trách cậu được, bị bắt nạt nửa năm chắc chắn sẽ nghĩ cách phản kháng.

"Thấy hai ta vừa giúp đỡ lẫn nhau, lần này tôi giúp cậu giải quyết rắc rối, mấy tên côn đồ kia cũng có người quen đến chỗ tôi nói giúp, sự việc lần này sẽ không báo cáo lên trên, cậu thấy có được không?"

"Được," Vương Cơ Huyền gật đầu, cũng không yêu cầu gì thêm với mấy quan sai này.

Hắn có cách giải quyết của riêng mình.

Chu Tranh Đức thắc mắc: "Cậu có thân thủ này, trước kia sao không phản kháng?"

Thử thách bần đạo sao?

Vương Cơ Huyền lập tức cúi đầu, thở dài: "Sau khi chọn lùi bước một lần khi bị bắt nạt, liền không còn cơ hội phản kháng nữa."

"Đúng là như vậy," Chu Tranh Đức đồng cảm sâu sắc, "Tôi đã thấy quá nhiều chuyện tương tự rồi, hành vi tự hủy hoại bản thân trước đây của cậu cũng có liên quan đến chuyện này nhỉ? Tuy nhiên, lần này rắc rối sẽ lớn hơn một chút, theo bọn chúng nói, lần này là đại ca của Hắc Hỏa bang trực tiếp tìm đến lão đại của bọn chúng là Cá Nát, chính là cái tên bị cậu dùng ống kim loại này rạch cổ, may mà chỉ là vết thương ngoài da."

Vương Cơ Huyền khó hiểu: "Đại ca?"

"Đại ca thường chỉ những nhân vật đứng đầu của băng đảng."

Chu Tranh Đức dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn:

"Cậu không biết thế lực của Hắc Hỏa bang lớn đến mức nào, bọn chúng là một trong bảy băng đảng lớn nhất của hạ thành, hạ thành là nơi rất hỗn loạn, nhưng lại có một số... một số tài nguyên rất quý giá, những băng đảng này mỗi cái đều có bối cảnh rất phức tạp.

"Hắc Hỏa bang làm gì, Ngụy Na đã nói với cậu rồi... buôn bán nội tạng."

Vương Cơ Huyền hỏi: "Chuyện như vậy, các anh không cấm sao?"

"Đương nhiên là cấm, luật pháp hoàn toàn cấm chỉ!"

Chu Tranh Đức bĩu môi khoát tay:

"Cậu đoán xem, những kẻ có khả năng chi trả để thay nội tạng, trong pháo đài này có bao nhiêu? Một số người trong số họ đang ở địa vị nào?

"Theo tôi được biết, tổng cục trị an pháo đài có mấy lão già có quan hệ mờ ám với Hắc Hỏa bang.

"Hắc Hỏa bang chỉ là một cái găng tay đen mà thôi."

Vương Cơ Huyền chợt hiểu.

Đây chính là cái gọi là quan với phỉ là một nhà? Hắn cũng coi như mở rộng tầm mắt.

"Tôi thực ra không muốn dính líu vào."

Chu Tranh Đức thở dài:

"Cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt, có một bạn gái theo chủ nghĩa bảo thủ tình dục, có một công việc đàng hoàng, còn có hai trăm thuộc hạ có thể trực tiếp điều động.

"Nhưng Ngụy Na... cậu biết đấy, Ngụy Na là người bạn mà tôi không thể yên tâm, là người bạn tốt nhất.

"Quy tắc hành động của hắc bang ở hạ thành là không đạt được mục đích quyết không bỏ qua, nếu không bọn chúng sẽ cảm thấy mình mất uy tín, địa vị lung lay, nguyên nhân cái chết của tên Hoa ca kia tôi đã trình báo lên cấp trên, chắc hẳn đã nằm trên bàn làm việc của BOSS Hắc Hỏa bang.

"Ngụy Na là phòng vệ chính đáng, trên mọi phương diện đều là phòng vệ chính đáng.

"Nhưng cậu và Ngụy Na đều sẽ là mục tiêu trả thù tiếp theo của bọn chúng.

"Tên Hoa ca kia là em trai ruột của đại BOSS Hắc Hỏa bang, đây mới là phiền phức lớn nhất."

Vương Cơ Huyền im lặng suy nghĩ.

BOSS, hình như chính là ý tứ bang chủ.

"Tôi chỉ có thể giúp các cậu nhất thời," Chu Tranh Đức thở dài, "Tôi đổi cho cậu một căn nhà an toàn để ở, lát nữa ra ngoài cố gắng đội mũ và đeo khẩu trang, không được thì đội mũ bảo hiểm lên, trong hệ thống đội trị an có rất nhiều người có quan hệ mờ ám với hạ thành, tôi chỉ là đội trưởng mới được điều đến không lâu, cậu có thể bình an bao lâu tôi cũng không dám đảm bảo, đây là điều duy nhất tôi có thể làm."

Vương Cơ Huyền gật đầu, nhìn vị đội trưởng vẻ mặt mệt mỏi trước mặt, gật đầu nói: "Tôi nợ anh một ân tình."

"Hừ! Vậy tôi rất mong chờ cậu trả ân tình này!"

Chu Tranh Đức cố gắng không cười ra tiếng khi nói câu này:

"Tôi ở đây cũng không phải nói gì cũng có tác dụng.

"Tôi còn có một đề nghị... Tuy rằng lần xung đột này cậu là phòng vệ chính đáng, nhưng tôi có thể dùng lần xung đột này, định tính cho cậu là đánh nhau ẩu đả, trực tiếp ở trong phòng giam của sở trị an hai tháng..."

"Cái này thì không cần đâu."

Vương Cơ Huyền lắc đầu, hắn không thích vào ngục giam, cười nói:

"Tôi đi trốn một thời gian trước đã, không trốn được nữa thì tính sau."

"Được rồi, tùy cậu."

Chu Tranh Đức mở ngăn kéo, lấy ra một thiết bị báo động nhỏ bằng khuy áo, ném cho Vương Cơ Huyền.

"Gặp nguy hiểm thì ấn ba lần, nó sẽ tự lóe đèn đỏ, đó chính là báo động, tôi bên này sẽ lập tức phái người qua."

"Đa tạ."

Vương Cơ Huyền theo thói quen chắp tay đáp lễ.

Chu Tranh Đức nghiêng đầu nhìn động tác tay của hắn, sau đó cho rằng đây có thể là thói quen kỳ quái gì đó của người trẻ tuổi, cũng không để ý nhiều.

Hắc Hỏa bang ở hạ thành có địa bàn, có đàn em, có lượng lớn súng ống, hắn dặn dò nhiều cũng vô ích; vì bảo vệ Ngụy Na đã khiến hắn đau đầu, Hắc Hỏa bang không ngừng thông qua các mối quan hệ gây áp lực cho hắn.

Đối với người thanh niên này, Chu Tranh Đức cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa.

"Nợ tôi một ân tình sao?"

Chu Tranh Đức cười cười không cho là đúng.

"Cũng có cá tính đấy."

...

Ngày hôm sau.

Gần quảng trường trung tâm, trong căn nhà an toàn của đội trị an.

Vương Cơ Huyền tháo chiếc mũ lưỡi trai và khẩu trang trị giá 3 hạn ngạch thông dụng xuống, đặt hai túi lớn thức ăn khẩn cấp lên bàn.

Để đảm bảo an toàn, hắn không về chỗ ở lấy quần áo, trong khu vực này đã có mấy nhóm du côn đang tìm kiếm tung tích của hắn.

Du côn ở các tầng chính là sự mở rộng thế lực của hắc bang ở hạ thành.

Thuộc hạ thân tín dẫn Vương Cơ Huyền đến nói với hắn, hắn có thể ở đây tối đa hai tháng.

Nhà an toàn không khác gì phòng đơn bình thường, điều duy nhất khiến Vương Cơ Huyền cảm thấy không quen, chính là trong góc có một chiếc camera.

Mặc dù nó đã hỏng.

Vương Cơ Huyền thuần thục cởi áo sơ mi ra, ném chính xác chiếc áo sơ mi lên camera, sau đó thuận thế đi đến bồn rửa mặt, bắt đầu rửa ráy cơ thể tỉ mỉ, cố gắng tăng tốc độ hấp thu linh khí của mình.

Trong gương, người đàn ông trẻ tuổi này gầy đến mức có thể nhìn thấy xương sườn, vết bầm trên người đã tan hơn nửa.

Vương Cơ Huyền khẽ thở ra một hơi, sau đó chỉ mặc quần lót đi đến bên giường đơn, hai tay nhanh chóng bắt ấn, tạo thành tư thế ngũ tâm triều thiên.

Tu hành ở đây tuy chậm, nhưng quý ở chỗ kiên trì bền bỉ.

'Bần đạo lần trước độ kiếp thất bại, có phải là do luyện tâm hồng trần không đủ?'

'Cũng được.'

'Hắc Hỏa bang làm xằng làm bậy, tàn hại sinh linh, bần đạo nên thay trời hành đạo, bảo vệ đạo thân!'

'Tuy nhiên phải tu hành trước, ít nhất cũng phải bước vào Luyện Khí cảnh rồi tính.'

Bạn đang đọc Dung Nhập Tận Thế, Duy Ta Tu Tiên (Bản Dịch) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.