Loạn Lạc
Trần Thiên Nhất đang trên đường đi học về, hắn đạp xe vẹo cả đít trên con đường vắng vẻ thẳng tắp. Hai bên là cánh đồng lúa đương vào mùa thu hoạch, Trần Thiên Nhất cảm thấy cảm thấy bụng mình đau nhói thì liền chửi thề : " Con mẹ nó, sao lại đau bụng thế này!"
Thiên Nhất nghĩ lại lúc ở lớp cùng đám bạn hái trộm xoài của bác bảo vệ rồi lắc với muối ớt ăn đã đời nên chắc bây giờ bị nghiệp quật.
Thiên Nhất nhanh chóng dựng xe bên đường, tìm bụi cây cao cao mà chui vào trong tụt quần xuống để thả mình vào đất.
Bẹt...
Khi hắn đang phóng uế thì đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng một cái, sau đó là tiếng hô hào của rất nhiều người, có tiếng kim loại va chạm, tiếng kêu gào khóc than.
Thiên Nhất nhổm đầu dậy khỏi bụi cây thì tá hỏa khi thấy cảnh tượng xung quanh. Cánh đồng yên tĩnh thơm mùi lúa chín đã biến đâu mất, chỉ thấy xung quanh là những tòa nhà đang bốc cháy, khói lửa nghi ngút. Rất nhiều người mặc đồ cổ trang chạy toán loạn khắp nơi, có cả những người mặc áo giáp tay cầm vũ khí lạnh điên cuồng tàn sát người.
" Phim trường hoành tráng quá!" Thiên Nhất cảm thán.
Bỗng thấy một người đàn ông bị một người mặc giáp cầm kiếm chém bay đầu, máu tuôn xối cả. Thiên Nhất kinh hãi hoảng loạn mà chửi thề : " Vãi bíp, chân thực quá."
Khung cảnh giống như chiến tranh thời phong kiến mà Thiên Nhất hay xem, hắn sợ hãi không kịp chùi đít mà lao ra khỏi bụi cây tìm chỗ nấp.
Không biết bao lâu sau, một dòng người tị nạn nối đuôi nhau rời khỏi ngôi làng. Trong số đó có cả Thiên Nhất, tình huống thì hắn đã nắm sơ qua. Hắn đã bị đưa tới một nơi nào đó thời phong kiến, đúng lúc ngôi làng đang xảy ra bạo loạn.
Vì không muốn chết nên Thiên Nhất đã chọn dùng dòng người tị nạn rời khỏi nơi này.
" Sao mình lại bị đưa tới đây?" Thiên Nhất tự hỏi, với vốn kiến thức đọc truyện xuyên không thì hắn mường tượng ra cảnh bản thân có hệ thống, tu luyện bá đạo cùng dàn harem ngọt nước.
Nghĩ tới đây thôi mà Thiên Nhất cười tủm một mình, làm cho một người đi bên cạnh chú ý và hỏi : " Tên kia, sao nhà ngươi ăn mặc lạ thế?"
Thiên Nhất lúng túng giải thích : " Ờ thì tôi...!"
Chưa kịp giải thích thì người đàn ông kia tự suy luận mà nói : " Chắc ngươi là người vùng khác đúng không, haizzz chiến tranh đúng là loạn lạc, chỉ có dân đen chúng ta là khổ."
Thiên Nhất gật đầu với người đàn ông kia, người đàn ông tự giới thiệu : " Ta tên Đường Lâm, còn ngươi?"
" Ta tên...Thiên Nhất!" Thiên Nhất đáp.
" Bây giờ chúng ta đi đâu vậy Đường Lâm đại ca?" Thiên Nhất học cách xưng hô của người thời phong kiến mà hỏi, hắn cũng muốn xem xem bản thân đang đi đâu về đâu.
Đường Lâm đáp : " Tới Vạn Lộc Thành chứ sao, nơi đó kiên cố chắc chắn chưa bị xâm lược."
Trải qua một thời gian nói chuyện cùng Đường Lâm, Thiên Nhất biết được nơi hắn đang ở đây chính là một tiểu quốc nhỏ tên Vọng Nguyệt. Nơi đang bị xâm lược bởi quân đội của quốc gia lớn hơn tên là Xích Nhãn.
Thời loạn lạc phong kiến mạng người chỉ như cỏ rác, quân Xích Nhãn đi tới đâu là tắm máu tới đó. Vì thực lực hai bên quá chênh lệch nên Vọng Nguyệt không thể chiến thắng bất kì trận nào, lần lượt từng vùng đất bị mất vào tay giặc.
Người dân Vọng Nguyệt sống trong cảnh loạn lạc, sự sống mong manh, những nơi đã bị xâm lược thì người sống bị bắt làm nô lệ vô cùng khổ cực. Còn những nơi chưa bị xâm lược thì người dân tìm những nơi đủ kiên cố vững chắc mà nương tựa.
Đi mấy ngày thì cuối cùng dòng người tị nạn cũng tới được Vạn Lộc Thành, đứng trước cổng thành cao gần chục mét Thiên Nhất không khỏi trầm trồ, giống như hắn đang được trải nghiệm một chuyến thăm thú thời phong kiến vậy.
" Không chen lấn, tường người một thôi." Binh lính trong thành mở cổng, sau đó kiểm tra số người tị nạn rồi mới cho vào. Sở dĩ họ làm vậy vì sợ có quân thù lẩn trốn trong đám người tị nạn.
" Tên kia đứng lại!" Thiên Nhất đang đi cùng Đường Lâm thì chợt bị gọi lại.
Hắn hoang mang quay lại, tên lính canh đi tới rồi hỏi : " Ngươi ăn mặc rất lạ, nói ta nghe ngươi từ vùng nào tới?"
Thiên Nhất cứng họng, hắn vẫn đang mặc bộ đồng phục cấp ba. Tuy đã bị bẩn do ẩn nấp chui rúc nhưng cũng không thể che đi sự khác lạ.
" Ta tới từ....!" Lúc Thiên Nhất không biết giải thích ra sao thì Đường Lâm ở bên cạnh lên tiếng.
" Bọn ta tới từ phía đông, đây là tiểu đệ của ta đã giết một tên giặc và trộm đồ của chúng." Đường Lâm nói phét không chớp mắt làm Thiên Nhất cũng tin đó là thật.
Tên lính canh thì chưa thấy đồ của quân Xích Quỷ mặc bên dưới lớp áo giáp bao giờ, hắn lại quan tầm tới việc khách : " Tên ẻo lả mặt trắng này có thể giết giặc sao? Bằng chứng đâu?"
Lúc này Thiên Nhất cũng mở miệng : " Lúc đó ta chỉ làm đâm lén hắn, chứ ta quanh năm làm nông sao có thể trực diện giết một tên giặc."
Tên lính vẫn còn rất nghi ngờ, nhưng vì còn nhiều người tị nạn nữa cần kiểm tra nên hắn thả Thiên Nhất cùng Đường Lâm đi. Cả hai thở phào nhẹ nhõm, Thiên Nhất lên tiếng cảm ơn Đường Lâm : " Cảm ơn Đường Lâm đại ca đã giúp ta."
" Haha có gì mà cảm ơn, ta thấy ngươi rất thuận mắt nên tùy ý mà thôi." Đường Lâm cười cười cho qua.
Người tị nạn được thu xếp cho một chỗ ở khá xập xệ, đó là những căn lều tạm bợ được dựng trên những bãi đất trống trong thành.
Thiên Nhất cùng Đường Lâm tìm một căn lều để nghỉ ngơi sau mấy ngày đi bộ. Trong thành người dân vẫn sống rất bình yên hoàn toàn khác với sự loạn lạc bên ngoài.
" Thiên Nhất, ngươi nghĩ sao về nơi này?" Đường Lâm uống xong ly nước liền hỏi.
Thiên Nhất đáp : " Ta thấy cũng tốt, đỡ hơn ngoài kia."
Đường Lâm thở dài : " Sự bình yên này sớm sẽ không còn khi quân Xích Nhãn tới. Không một thành trì nào có thể cản bước được chúng cả."
" Vậy sao?" Thiên Nhất nói với sự nghiêm trọng.
Thiên Nhất đang chờ đợi bản thân thức tỉnh hệ thống, tới lúc đó hắn sẽ một tay quét sạch quân Xích Nhãn, đem Vọng Nguyệt trở lại thái bình, nhà vua sẽ ban cho hắn một vùng đất rộng lớn và dàn mỹ nhân hầu hạ hắn, hắn sẽ sống như vua chúa hưởng thụ tới già.
Đó là Thiên Nhất mơ tưởng, còn thực tết thì vả mặt hắn bôm bốp. Đến giờ ăn, mỗi người cầm một cái bát xếp hàng tới nơi có đặt nồi cháo lớn. Đó là phần ăn cho cả ngày của dân tị nạn.
" Làm ơn, cho ta thêm một chút." Một nhữ nhân tiều tụy khẩn khoản người phát cháo.
" Mỗi người chỉ có một phần, ngươi xin thêm thì người khác nhịn à mau đi đi." Người phát cháo lạnh lùng nói.
Sau đó nữ nhân đó bị đẩy ra để nhường chỗ cho người kết tiếp, nàng ta thất thểu đi về căn lều của mình. Bên trong có một nam nhân yếu ớt với gương mặt xanh xao cùng cánh tay bị cụt, vết băng bó còn rất mới có lẽ chỉ vài ngày trước.
" Phu quân, dậy ăn cháo đi!" Nữ nhân tay bưng bát cháo nóng thổi cho nguội bớt, ân cần đút từng miếng cho phu quân của mình.
" Nàng cũng ăn đi!" Nam nhân ăn được một nửa bát cháo liền nói với nàng ta.
" Ta ăn rồi, đây là phần của chàng. Chàng ăn nhiều rồi mới nhanh khỏe lại chứ!" Nữ nhân tỏ ra ân cần dịu dàng, dù trong hoàn cảnh ngặt nghèo thì tình thương nàng giành cho người đầu ấp tay gối vẫn là đậm sâu.
Nam nhân nghe vậy tưởng thật nên đã ăn hết bát cháo. Hắn không nghĩ rằng thê tử nhịn đói nhường mình.
Trải qua thêm mấy ngày, Thiên Nhất cảm thấy thật buồn chán. Suốt ngày chỉ có hai việc đó là ăn và ngủ.
Bỗng Đường Lâm đi tới nói với hắn : " Đi thôi nào, chúng ta được phân công việc rồi."
" Công việc sao?"
" Phải, dân tị nạn đến đủ lâu nếu có sức khỏe sẽ được phân việc làm. Ta mới nghe ngóng được thôi, chúng ta đến nhận việc đi."
Đường Lâm và Thiên Nhất tới nơi có tấm bảng dán thông báo. Cả hai tìm mãi mới có một công việc ưng ý đó là chăm ngựa.
Ngựa ở đây là ngựa chiến của kỵ binh, cả hai bắt đầu làm quen với lũ ngựa. Tuy chúng hung hăng nhưng khi tiếp xúc đủ lâu thì sẽ trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Công việc thường ngày là dọn phân, cho ngựa ăn. Thiên Nhất cũng dần thích nghi với cuộc sống này, hắn không biết bao giờ mới thức tỉnh hệ thống.
Trong đám ngựa hắn để ý một con ngựa lông đen, nó to hơn một chút so với đám ngựa còn lại. Dáng vẻ của nó oai vệ, nghe nói đó là một con ngựa hoang bị bắt về không lâu, chưa ai có thể thuần hóa.
Bản thân Thiên Nhất cùng Đường Lâm cũng không dám tới quá gần con ngựa này, chỉ dám cho nó ăn rồi tránh xa ngay.
Nhưng Thiên Nhất phải công nhận con ngựa này đẹp và cường tráng, có lẽ nó sẽ chạy rất nhanh và rất khỏe. Giống như Quan Vũ có Xích Thố, Thiên Nhất tự hỏi rằng con ngựa đen này có phải cũng giống Xích Thố là chiến mã oai vệ hay không.
Thiên Nhất đã thử cưỡi ngựa nhưng chỉ dám cưỡi những con ngựa thường. Hắn hi vọng một ngày cưỡi được con ngựa đen kia.
Chuồng ngựa ở gần nơi đóng quân của binh lính, mỗi khi cho ngựa ăn xong Thiên Nhất thường trèo lên tường để xem binh lính huấn luyện.
Nhưng hắn thấy họ tập luyện rất qua loa, không hề có chút ý chí nào muốn giết địch. Đường Lâm cũng thấy điều đó, hắn thở dài mà nói : " Với sĩ khí thế này sợ rằng tới lúc quân Xích Nhãn tới thì chúng ta không đánh mà hàng quá."
Thiên Nhất không nói gì, hắn sống trong thời bình. Chiến tranh chỉ nghe qua từ báo đài và phim ảnh. Đối với một kẻ như hắn chiến tranh để tưởng nhớ, tất nhiên hắn không phải kẻ hèn nhát mà hắn chỉ là chưa trải qua đủ khổ đau để trở nên dũng cảm.
Hắn bị đưa tới đây, không người quen, cũng không phải quê hương của hắn. Hắn chẳng có mục đích nào để tự tin nói rằng mình sẽ xông pha giết giặc, chẳng đủ tư cách để chê bai những người lính nhụt chí. Hắn đơn giản chỉ là hắn, chỉ là một con người sống trong thời bình.
Có lẽ điều đó vẫn sẽ đúng cho tới thời điểm hiện tại, Thiên Nhất trở về lều nằm ngủ. Đêm xuống, khi cả hai người đang gáy khổng khộc thì bỗng Thiên Nhất giật mình tỉnh lại. Hắn có một dự cảm chẳng lành.
Nhìn sang bên cạnh thì Đường Lâm đã dậy từ bao giờ, cả hai nhìn nhau rồi Đường Lâm nói nhỏ chỉ đủ cả hai nghe thấy : " Ngươi có nghe thấy gì không?"
Thiên Nhất lắc đầu : " Không!"
Đường Lâm chỉ xuống đất, sau đó cả hai áp tai xuống đất mà lặng lẽ nghe. Có một tiếng động rất nhỏ, dù rất nhỏ nhưng đủ để nghe thấy.
" Đó là tiếng gì vậy Đường Lâm đại ca?"
" Tiếng của cái chết!" Đường Lâm dùng giọng nói đầy nghiêm trọng cùng nét mặt biểu cảm nói.
Đúng lúc này từ trên tường thành có tiếng trống vang lên báo hiệu quân giặc tấn công. Tiếng trống làm kinh động người trong thành, cả binh lính lẫn người dân.
Rồi một vầng sáng chải dài từ từ bay lên trời rồi hướng thẳng về phía tường thành. Đó là sự kết hợp của hàng ngàn mũi tên có nhúm chất cháy tạo thành mũi tên lửa sáng rực cả bầu trời.
Sau đó những mũi tên bay vào thành, tiếng la hét vang lên. Kẻ trúng tên, kẻ chạy ra khỏi nơi trú ẩn khi nhà bị cháy.
" Thời cơ tới rồi, mau lên!" Đường Lâm liền bật dậy chạy ra ngoài. Thiên Nhất không hiểu nhưng cũng chạy theo.
Đăng bởi | HiepLion |
Thời gian | |
Lượt đọc | 14 |