Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dã Man

Tiểu thuyết gốc · 2425 chữ

Bên ngoài tường thành, hàng ngàn quân Xích Nhãn với khí thế ngút trời đang chuẩn bị tấn công.

Dẫn đầu là một gã bặm trợn, cưỡi chiến mã hùng dũng tay cần đại đao. Thân hắn mặc giáp kín bưng đầu đội mũ có chỏm lông dựng thẳng, trên mũ có hình một con mắt màu đỏ máu.

" Giết!" Gã gầm lên một tiếng, chĩa mũi đao về phía tường thành.

Ngay lập tức hàng ngàn bộ binh gào thét xung mãn rồi lao về phía trước. Mặt đất cũng phải rung chuyển vì những bước chân của họ.

Bên trên tường thành, binh lính Vạn Lộc Thành cũng đã tập hợp đủ và nhanh chóng phòng thủ.

Chung thủ xếp hàng trên tường thành sau đó phóng tên xuống, nhưng thương vong là không nhiều.

Giữa hàng ngàn bộ binh, một chiếc máy công thành đang được đẩy đi. Nếu để nó tiếp cận cổng thành thì chắc chắn cổng thành sẽ đổ, tới lúc đó thì một cuộc tàn sát là không tránh khỏi.

Quân đội Vạn Lộc Thành phóng tên xuống giết kha khá quân địch, nhưng cũng bị đáp trả bởi mưa tên của quân Xích Nhãn.

Bên trong thành người dân sợ hãi bỏ chạy, Đường Lâm và Thiên Nhất lại chạy về hướng ngược lại.

" Đại ca, ngươi đi đâu?" Thiên Nhất bắt kịp Đường Lâm và hỏi.

Đường Lâm đáp : " Đi lập công chứ đi đâu!"

Cả hai chạy tới cổng thành nơi có rất nhiều binh lĩnh đang đợi sẵn. Chỉ cần quân địch xông vào là quyết tử.

Ầm...

Máy công thành đã tiếp cận được cổng thành, một thân gỗ được cố định bằng hai sợi xích lớn trên một chiếc xe thiết kế đặc biệt.

Người phía sau dùng sức kéo thân gỗ về sau rồi thả lỏng cho thân gỗ húc về phía cổng thành, lặp đi lặp lại động tác này biến thân gỗ trở thành một máy đục thời cổ đại.

Ầm...ầm...ầm...

Cổng thành chịu không nổi và đổ sập, sau làn khói bụi mịt mù là hàng ngàn quân Xích Nhãn khát máu ùa vào.

Quân đội Vạn Lộc Thành cũng có gần ngàn người đang chờ đợi, cả hai bên lao vào mau một cách khốc liệt.

Tiếng binh đao va chạm, tiếng la hét, gào thét vang vọng cả một góc thành. Phe Vạn Lộc Thành dần yếu thế, Đường Lâm lúc này nhặt một thanh kiếm trên đất sau đó đá một thanh về phía Thiên Nhất.

" Theo sát ta!" Đường Lâm nhắc nhở, sau đó hắn lao lên chém bay đầu một tên giặc.

Một động tác dứt khoát, không hề có chút run sợ nào, chứng tỏ hắn từng cầm kiếm chiến đấu. Thiên Nhất chạy ngay phía sau, xung quanh đánh nhau không ngừng, chỉ cần vô tình ai đó chém hắn thì hắn chết chắc. Hắn cũng kinh ngạc khi thấy Đường Lâm thuần thục chiến đấu như vậy.

Đường Lâm tả xung hữu đột, chém vài tên giặc nữa sau đó bất ngờ bỏ chạy. Thiên Nhất cũng bỏ chạy theo. Lúc này quân Xích Nhãn tràn vào thành, chúng truy đuổi gắt gao quân đội Vạn Lộc Thành.

Quân đội Vạn Lộc Thành bỏ chạy như vịt, Đường Lâm và Thiên Nhất chạy về nơi tị nạn thì mọi người đã chạy trốn hết. Cả hai bị vài tên giặc dí theo, may mà nhanh chân trốn vào một góc.

" Hỏng bét rồi!" Đường Lâm cay cú.

Vốn hắn tính nhân lúc này chém vài tên giặc, đợi đến khi quân ta thắng lợi thì có công, nhưng quân ta thua nhanh quá.

Lúc này một tên lính Vạn Lộc Thành cũng chạy tới rồi núp ở bên cạnh hai người, cả ba nhìn nhau.

" Sao ngươi trốn ở đây?" Đường Lâm hỏi.

Tên lính đáp : " Quân giặc đang tàn sát, không trốn để chúng chém chết à?"

Đường Lâm nghiến răng mắng : " Ngươi là lính, lính mà chạy chối chết thế này thì làm sao mà đánh giặc được."

Tên lính cũng cay cú đáp trả : " Lính không phải là mạng người à, đã nửa tháng nay rồi không có chỉ huy, bọn ta tự bảo nhau chiến đấu thế là tốt lắm rồi."

" Nửa tháng, thế tướng của các ngươi đâu?"

" Ai mà biết, lão đóng cửa không ra ngoài lâu rồi."

" Định mệnh!" Thiên Nhất cay cú mắng thầm, đúng lúc này lại bị tào tháo đuổi.

Tưởng Thiên Nhất chửi mình tên lính hồng hổ tóm cổ áo hắn : " Ngươi nói cái gì?"

Đường Lâm can ngăn, sau đó hỏi tên lính nơi ở của tướng quân. Tên lính nghi hoặc hỏi : " Để làm gì?"

Đường Lâm đáp : " Đi rồi sẽ biết."

Dù bán tính bán nghi nhưng còn hơn là chờ chết ở đây, tên lính dẫn Đường Lâm cùng Thiên Nhất tới nơi ở của tướng quân. Trên đường đi cả ba phải tránh né không ít những tên giặc đang tàn sát người dân vô tội.

Sau một lúc cả ba tới được ngôi nhà lớn, sau khi trèo vào trong thì phát hiện người trong đây đều bị thảm sát, vết máu đã khô. Nơi này còn chưa bị quân Xích Nhãn càn quét đến nên đây là do kẻ khác gây ra.

Cả ba thận trọng tìm kiếm, Đường Lâm đi tới từng gian phòng. Hắn kinh ngạc khi mọi người đều bị giết rất dã man. Cuối cùng cả ba tới một căn phòng lớn, sau khi đẩy cửa bước vào thì thấy một bóng người đang ngồi trên ghế. Cả ba giật mình tính bỏ chạy nhưng thấy bóng người bất động, Đường Lâm thắp sáng một ngọn nến rồi tới gần, hóa ra đó là một cái xác đang ngồi trong tư thế thẳng lưng mắt hiên ngang nhìn phía trước.

Thiên Nhất thì sợ hãi lùi mấy bước, còn tên lính kia thì quỳ xuống mà khóc : " Tướng quân, sao ngài lại chết ở đây huhu!"

Đường Lâm là tỉnh táo nhất, hắn ta tay cầm kiếm đi một vòng quan sát xung quanh. Phát hiện trong phòng này không hề có vết máu, các phòng khác đều có.

" Mau, tháo giáp của hắn ra!" Đường Lâm bỗng lên tiếng, sau đó tiến tới tháo giáp của vị tướng quân kia ra.

Thấy Vậy Thiên Nhất muốn khuyên ngăn vì không nên ăn cắp đồ của người đã chết, còn tên lính kia thì lao tới liều mạng với Đường Lâm.

" Tên khốn, ngươi muốn làm gì để yên cho tướng quân yên nghỉ!" Tên lính kéo Đường Lâm ra.

Đường Lâm lập tức giải thích : " Bình tĩnh lại, ta đang muốn đuổi giặc khỏi thành, ngươi có hiểu không hả?"

" Đuổi giặc...ta thấy ngươi mới là giặc!" Tên lính rút kiếm trong tay ra chuẩn bị chém chết Đường Lâm.

Đường Lâm không hề sợ tên lính cỏ này tuy nhiên hắn không muốn tàn sát ở đây, hắn giải thích : " Chỉ có bộ giáp này có thể lấy lại sĩ khí của nhân dân vào lúc này."

Lúc này quân Xích Nhãn đã càn quét quá nửa Vạn Lộc Thành, đem nam nhân giết sạch, đem nữ nhân và trẻ em bắt nhốt làm trò tiêu khiển. Tiếng than khóc của người dân, cảnh người mẹ ôm chặt đứa con nhìn phu quân mình chị chém bay đầu.

Ngồi trên lưng ngựa, Xích Bằng với gương mặt dữ tợn xem đó là trò cười.

" Một đám người thấp kém, nội trong đêm nay phải giết sạch binh lính và nam nhân không để ai sống sót. Còn nữ nhân và trẻ con đem tách riêng ra mà nhốt." Xích Bằng ra lệnh cho thuộc hạ, hắn chính là người chỉ huy cuộc công thành này.

Đem theo hai ngàn kỵ binh cùng năm ngàn bộ binh. Xích Bằng xông phá biên giới Vọng Nguyệt, đi tới đâu tàn sát tới đó, không chỉ chiếm đất mà chiếm luôn lương thực, gia súc.

Mới một tuần hắn đã xông phá 3 thành lũy cùng hành chục thôn trang. Số người chết trong tay quân đội của hắn đã lên đến vạn người.

Ngày hôm nay hắn dự định giết sạch nam nhân trong thành này cũng khoảng 2 vạn người. Sau đó sẽ đóng quân ở đây chờ lệnh từ cấp trên.

Để chắc chắn đến sáng số người chết đủ 2 vạn thì Xích Bằng đích thân chỉ huy, truy lùng những nơi dân và lính có thể ẩn náu.

Lúc này bỗng có một tiếng ngựa hí vang làm cho Xích Bằng chú ý. Kinh hãi hơn là tiếng ngựa này làm cho con chiến mã của hắn run sợ mà lùi lại mấy bước.

Từ trong màn đêm, một người mặc giáp lao ra cưỡi chiến mã đen tuyền. Trên tay cầm kiếm vung lên chém bay đầu một tên lích Xích Nhãn rồi lao vụt qua mặt của Xích Bằng.

Xích Bằng trong giây lát hình dung ra, bộ áo giáp đó chắc chắn là của tướng chỉ huy. Lập tức phi ngựa đuổi theo, không ít kỵ binh cũng đuổi theo ngay sau lưng hắn.

" Bắn tên!" Xích Bằng kinh hãi khi thấy ngựa của đối phương chạy rất nhanh, ngựa của hắn không thể đuổi được và bị bỏ xa.

Kỵ binh Xích Nhãn giỏi nhất là cưỡi ngựa bắn cung, lập tức vô số mũi tên được bắn ra trong màn đêm huyền bí.

Truy đuổi một hồi, Xích Bằng chợt ra lệnh cho binh lính dừng lại.

" Mau...quay về thành!"

Lúc này ở Vạn Lộc Thành. Đường Lâm cùng tên lính ban nãy đã nhân cơ hội chém chết lính canh của Xích Nhãn, giải phóng cho nữ nhân và trẻ em cùng bỏ trốn.

Tuy nhiên bị binh lính nhanh chóng phát hiện, Đường Lâm ở lại ngăn địch còn tên lính kia dẫn khoảng gần chục nữ nhân và vài đứa trẻ bỏ trốn được ra bên ngoài thành bằng lỗ chó.

Đường Lâm khi thấy vậy cũng nhanh chóng bỏ chạy hướng khác cho quân lính đuổi theo mình. Xích Bằng lát sau trở về được thuộc hạ báo rằng có người cứu thoát khoảng hơn mười người thì vô cùng tức giận.

" Khốn kiếp!"

Sáng hôm sau, Thiên Nhất tỉnh lại bên bờ suối. Đêm qua hắn giả làm tướng quân dụ địch rời khỏi thành, đó là hành động dũng cảm nhất mà hắn từng làm. Ban đầu kế hoạch là Đường Lâm cưỡi ngựa mặc giáp dụ địch nhưng không cưỡi được chiến mã màu đen này, chỉ có mới đủ nhanh để chạy thoát.

Thiên Nhất muốn thử mà nào ngờ lại cưỡi được nó. Sau khi giả thần giả quỷ thì hắn mệt quá ngủ thiếp trên lưng ngựa rồi tỉnh lại thấy mình ở đây.

" Không biết Đường Lâm đại ca và bọn họ sao rồi?" Thiên Nhất lo lắng hỏi.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra bản thân còn một mối lo lớn hơn. Hắn không biết mình đang ở đâu cả, con mẹ nó xuyên không hay bị triệu hồi cái chó chết gì đi nữa thì không có hệ thống, không có sức mạnh gì thì chỉ có nước chết sớm.

Thiên Nhất cay cú thầm nghĩ, rồi hắn nhìn xuống suối thấy con ngựa đen đang ung dung ngâm mình dưới suối.

" Mày!" Thiên Nhất nghiến răng sau đó nhảy xuống suối leo lên lưng ngựa.

Con ngựa phản đối hí lên mấy tiếng rồi đá hậu để hất Thiên Nhất xuống. Tuy nhiên Thiên Nhất bám rất chắc, hắn ôm chặt lấy cổ con ngựa.

Con ngựa chạy khỏi suối, lao vào rừng với tốc độ cực nhanh, xuyên qua những bụi rậm làm cho Thiên Nhất ngồi trên lưng bị cào cho rách cả da. Chạy nhảy nửa ngày trời con ngựa cũng thấm mệt, nó bước từng bước mệt mỏi tiến ra khỏi rừng.

Mà Thiên Nhất ngồi trên lưng nó lúc này thân tàn ma dại, đầu lởm chởm lá cây cành khô. Tay chân mặt mũi xước hết cả, hắn cũng mệt chẳng kém con ngựa mà mắng : " Mệt rồi hả, mệt rồi thì mau mau trở thành thú cưng của ta."

Con ngựa bước về phía trước trên con đường vắng, nơi này cách rất xa Vạn Lộc Thành. Nó đã trở nên nghe lời hơn nhiều, chịu sự điều khiển của Thiên Nhất.

Bỗng lúc này một âm thanh vang lên trong đầu của hắn làm hắn mừng rơi nước mắt : " Chúc mừng chủ nhân kích hoạt hệ thống Tinh Thông Vạn Vật."

" Con mẹ nó, đây rồi!" Thiên Nhất mừng sắp khóc thầm nói, cuối cùng cái thứ hắn chờ cũng tới.

Âm thanh kia tiếp tục vang lên : " Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ kích hoạt hệ thống, phần thưởng là hai bộ bí kíp, quyển hạ chứa 72 thế võ tuyệt học, quyển thượng tu nội công cực bá đạo."

Ngay lập tức một lượng kiến thức ập vào trong đầu Thiên Nhất, lượng kiến thức này là toàn bộ nội dung của hai cuốn bí kíp.

Thiên Nhất cảm thấy như được khai sáng, hắn liền bật nhảy khỏi lưng ngựa rồi đứng múa vài đường quyền. Thấy cũng ra dáng hắn bèn hỏi hệ thống : " Nào nào mau cho ta phần thưởng khác đi, bảo vật đâu? mỹ nhân hộ vệ đâu? Rồi công pháp tu tiên đâu?"

Hệ thống đáp : " Thưa chủ nhân, hệ thống Tinh Thông Vạn Vật không phải hệ thống đổi thưởng vật phẩm mà là hệ thống kiến thức. Nơi này là thế giới của người thường không phải của thần tiên yêu ma, không có công pháp tu tiên càng không thể cày cấp tăng sức mạnh."

Nghe vậy Thiên Nhất tỏ ra chán nản, chờ mãi có có cái hệ thống thì nó làm hắn thất vọng vô cùng.

Lúc này ở phía trước mặt hắn là một thôn làng bỏ hoang, nhìn nó tan nát như vậy chắc là đã từng bị quân Xích Nhãn tràn qua.

Bạn đang đọc Dựng Thế Lực Lập Hiền Thê sáng tác bởi HiepLion

Truyện Dựng Thế Lực Lập Hiền Thê tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiepLion
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.