Khoảng Khắc Gặp Gỡ
Mùa xuân trong vườn Cao phủ mang theo một vẻ đẹp dịu dàng, thanh thoát như chính những cánh hoa đào nở rộ bên bờ hồ. Ánh sáng mặt trời xuyên qua những tán lá xanh mướt, chiếu xuống nền cỏ non mềm mại, tạo thành những vệt sáng vàng óng ả. Tiếng chim hót líu lo từ xa, hòa cùng tiếng gió nhẹ nhàng vỗ về. Trong không gian ấy, Cao Thiên Lan bước đi như một bóng mây nhẹ nhàng, tà áo dài trắng phấp phới, đôi guốc gỗ khe khẽ kêu lên khi nàng di chuyển trên con đường đá lát đều đặn. Nàng là tiểu thư con nhà quyền quý, nhưng hôm nay, trong ánh nắng dịu dàng của mùa xuân, Thiên Lan chỉ cảm thấy mình như một cô gái cô đơn đang tìm kiếm một điều gì đó mà không thể tìm ra.
Nàng ngồi xuống bên bờ hồ, ánh mắt lơ đãng nhìn những gợn sóng nhỏ xao động, để cho tâm hồn mình cùng với những cánh hoa rơi vào thế giới riêng, nơi không có những nghi lễ, không có những định kiến xã hội. Thiên Lan đã ra ngoài để cầu an cho gia đình, nhưng thật ra, nàng chẳng cầu xin gì cho mình cả. Nàng chỉ mong sao có thể sống một cuộc đời bình lặng, không bị ràng buộc bởi những lễ nghĩa của một tiểu thư quyền quý, không phải gánh vác những trách nhiệm mà chỉ có thể làm nàng cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một chiếc lồng vàng.
Khi nàng đang chìm đắm trong những suy nghĩ ấy, một tiếng cười trong trẻo vang lên từ phía xa. Âm thanh ấy dịu dàng nhưng lại tràn đầy sức sống, như gió thổi qua những vườn hoa mùa xuân. Thiên Lan ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng ánh lên sự tò mò, và từ phía con đường nhỏ dẫn vào vườn, một cô gái bước đến.
Cô gái ấy mặc chiếc áo dài tím nhạt, mái tóc dài thả tự do, không búi cao như những tiểu thư khác. Mỗi bước đi của cô nhẹ nhàng, uyển chuyển như một cơn gió mùa xuân, dường như không để lại dấu vết nào trên mặt đất. Thiên Lan khẽ nhíu mày, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng, như thể cô gái ấy có một điều gì đó rất khác biệt, một thứ ánh sáng mờ ảo mà nàng không thể giải thích được.
Cô gái đứng lại cách Thiên Lan vài bước chân, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng.
"Tiểu thư Cao Thiên Lan, phải không?" Giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, như thể đây không phải là lần đầu tiên cô gặp một tiểu thư danh giá.
Thiên Lan nhìn cô gái, chợt nhận ra rằng mình đã nghe tên nàng ta ở đâu đó, nhưng không sao nhớ nổi. Cô gái này không giống những người nàng thường gặp. "Cô là...?" Thiên Lan hỏi lại, vừa tò mò, vừa cảm thấy một chút ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của cô gái trước mặt.
"Tôi là Tường Vi, con gái của tri huyện Tường." Cô gái cúi đầu chào nhẹ, nhưng ánh mắt thì lại không hề e ngại, mang theo một nét gì đó kiên định và mạnh mẽ.
"Tri huyện Tường...?" Thiên Lan ngẫm nghĩ một lúc, cảm giác như mối liên hệ này không chỉ là chuyện bình thường. Nàng biết rằng gia đình của Tường Vi cũng là một dòng họ danh giá, nhưng điều gì khiến nàng ta đứng trước mình mà lại có thể tạo ra một cảm giác lạ lùng đến vậy?
Tường Vi không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên bờ hồ, cách Thiên Lan vài bước. Cả hai im lặng trong một khoảng thời gian dài, chỉ có tiếng gió và tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng. Thiên Lan nhìn Tường Vi, đôi mắt nàng chợt mơ hồ, không hiểu vì sao lại có cảm giác như đã quen biết người con gái này từ lâu lắm. Dù chưa từng gặp, nhưng cái gì đó trong không khí, trong ánh mắt của Tường Vi khiến Thiên Lan cảm thấy sự kết nối không thể giải thích được.
"Có phải chúng ta sẽ gặp lại nhau nhiều hơn trong những ngày tới không?" Thiên Lan cuối cùng lên tiếng, không chỉ vì sự tò mò mà còn vì một cảm giác sâu xa nào đó trong lòng nàng.
Tường Vi không trả lời ngay, chỉ nhìn về phía mặt hồ, nơi những tia nắng phản chiếu lên mặt nước, làm rạng ngời cả không gian. Cuối cùng, cô gái ấy nhẹ nhàng cất tiếng: "Có thể là vậy. Cuộc đời đôi khi có những cuộc gặp gỡ kỳ lạ mà không thể biết trước."
Và trong khoảnh khắc đó, Thiên Lan cảm nhận được một điều gì đó thay đổi trong lòng mình. Một điều gì đó mà nàng không thể lý giải, nhưng có lẽ, chính cuộc gặp gỡ này sẽ là bước đầu của một mối duyên kỳ lạ, một mối quan hệ sâu sắc mà cả hai đều không thể ngờ tới.
Đăng bởi | AnhSangLang |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |