Những Đoạn Đường Chưa Qua
Sau buổi chơi xuân, cuộc sống tại phủ của Thiên Lan và Tường Vi trở lại nhịp sống thường nhật. Các tiểu thư trong gia đình tiếp tục với những công việc và bài học cần thiết, nhưng không khí mùa xuân vẫn đọng lại trong lòng họ, nhẹ nhàng nhưng đầy dư âm.
Thiên Lan không thể quên được buổi chiều hôm đó bên bờ hồ, khi nàng và Tường Vi cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc tĩnh lặng. Đó không phải là lần đầu tiên họ ở bên nhau, nhưng có lẽ là lần đầu tiên Thiên Lan cảm thấy rõ ràng sự gắn kết đặc biệt giữa hai người. Mặc dù nàng chưa thể gọi tên những cảm xúc trong lòng mình, nhưng sự hiện diện của Tường Vi luôn làm nàng cảm thấy bình yên.
Một buổi sáng đầu tuần, sau bữa sáng, Thiên Lan đang chuẩn bị sách vở để tiếp tục học những bài học về cung đình thì có một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
“Tiểu thư, Tường Vi tiểu thư đến.” Giọng một nha hoàn vang lên từ bên ngoài.
Thiên Lan đứng dậy, mỉm cười. Tường Vi đã đến, điều này khiến nàng cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng. Những ngày qua, dù bận rộn với công việc, nàng và Tường Vi vẫn dành thời gian gặp gỡ, trò chuyện. Đôi khi chỉ là một buổi trà chiều, đôi khi là những lần cùng đi dạo trong khu vườn, nhưng mỗi lần gặp gỡ như vậy đều khiến Thiên Lan cảm thấy thêm yêu quý người bạn của mình.
“Mời Tường Vi vào.” Thiên Lan ra lệnh cho nha hoàn.
Không lâu sau, Tường Vi bước vào, trên tay cầm một chiếc hộp gấm nhỏ, trang nhã. Nàng mỉm cười nhìn Thiên Lan.
“Chào chị, hôm nay em mang đến một món quà nhỏ cho chị. Hy vọng là chị sẽ thích.”
Thiên Lan nhìn chiếc hộp gấm, đôi mắt nàng ánh lên sự tò mò. “Quà gì vậy?”
Tường Vi đặt chiếc hộp lên bàn, mở nắp ra. Bên trong là một chiếc trâm cài tóc làm từ ngọc bích, được khắc họa tinh xảo với hình ảnh hoa mai nở rộ, một biểu tượng của mùa xuân. Thiên Lan không thể không trầm trồ trước vẻ đẹp của món quà.
“Em đã tự tay chọn lựa và đặt làm nó. Chị thường thích những đồ vật thanh nhã, nên em nghĩ chiếc trâm này sẽ hợp với chị.” Tường Vi cười nhẹ nhàng.
Thiên Lan nhìn chiếc trâm, rồi quay sang Tường Vi, ánh mắt nàng chứa đựng sự cảm động.
“Em thật sự… quá tinh tế. Chị rất thích nó.” Nàng cầm chiếc trâm lên, cảm nhận từng đường nét khắc họa tinh xảo trên bề mặt ngọc. “Cảm ơn em rất nhiều.”
Tường Vi nhìn Thiên Lan, mỉm cười một cách tự nhiên. “Không có gì đâu. Chỉ là em muốn làm điều gì đó cho chị thôi.”
Giữa họ không cần những lời nói hoa mỹ, chỉ là những hành động nhỏ mà đầy ý nghĩa. Cảm giác thân thiết giữa hai người ngày càng mạnh mẽ, như những sợi dây vô hình kết nối họ lại với nhau.
Một tuần sau, vào buổi sáng sớm, khi trời vừa hửng sáng, Thiên Lan và Tường Vi cùng nhau đi bộ trong khu vườn rộng của phủ. Những cây mai và đào nở rộ, nhuộm sắc đỏ tươi và vàng rực rỡ khắp nơi. Không khí trong lành của mùa xuân làm lòng người thư thái, dễ chịu.
“Chị có bao giờ nghĩ đến việc sẽ rời khỏi nơi này chưa?” Tường Vi bỗng hỏi, giọng nàng có chút lạ, như đang giấu một suy tư sâu kín.
Thiên Lan nhìn nàng, đôi mắt hơi nheo lại. “Rời đi sao?” Nàng khẽ lặp lại câu hỏi, cảm giác không hiểu hết ý của Tường Vi.
Tường Vi mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có chút mơ hồ. “Em nghĩ rằng mỗi người chúng ta đều có những giấc mơ riêng, những nơi cần đến. Dù có ở đây, có yên ổn, nhưng liệu chúng ta có khi nào tự hỏi mình rằng, có gì ngoài bức tường này đang chờ đợi?”
Thiên Lan im lặng, nhìn ra xa, nơi những đám mây trắng trôi lững lờ trên bầu trời. Nàng chưa bao giờ nghĩ nhiều về việc rời đi, bởi nàng luôn cảm thấy an toàn và hạnh phúc trong chính ngôi nhà này. Nhưng câu hỏi của Tường Vi làm nàng chợt suy nghĩ, như một cơn sóng nhẹ nhàng lướt qua tâm trí.
“Có thể.” Thiên Lan thở dài. “Chị chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc sẽ bước ra ngoài. Nhưng đôi khi, cũng có những điều chị chưa khám phá, những con đường chưa đi qua.”
Tường Vi nhìn nàng, ánh mắt cô thoáng buồn nhưng cũng đầy hi vọng. “Em nghĩ chúng ta đều có những con đường riêng, nhưng nếu có thể, em hy vọng mình sẽ cùng chị đi trên một con đường.”
Thiên Lan ngạc nhiên trước câu nói ấy. Nàng không biết Tường Vi đang nói về con đường nào, nhưng câu nói ấy lại khiến trái tim nàng chợt thổn thức. Mối quan hệ giữa họ ngày càng trở nên đặc biệt hơn, dù chỉ là những khoảnh khắc bên nhau, nhưng lại khiến họ gắn kết theo cách rất riêng.
“Nếu vậy, chị nghĩ con đường ấy sẽ rất đẹp.” Thiên Lan đáp lại, rồi cười nhẹ.
Tường Vi mỉm cười, như thể đang hài lòng với câu trả lời ấy.
Hai người tiếp tục bước đi trong vườn xuân, giữa sắc hoa và gió nhẹ. Dù không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rằng cuộc sống này luôn có những con đường chưa được khám phá, và đôi khi, những con đường ấy sẽ dẫn họ đến với nhau, dù có thể là trong những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa.
Đăng bởi | AnhSangLang |
Thời gian |