Đại Ma Đầu
Dưới ánh trăng vàng , một ngôi làng nhỏ hiu quạnh nơi rừng sâu , núi cao , đêm nay cả gió cũng im lìm , thỉnh thoảng chỉ nghe có tiếng gầm của dã thú đi săn đêm . Một tiếng đứa trẻ khóc chào đời phá tan đi sự tĩnh mịch , tất cả già trẻ lớn bé trong làng gần hai mươi người đều tụ tập lại đây , đứng quanh giường của một thiếu phụ mặt mày nhợt nhạt , tái mét không có chút huyết sắc nhưng không dấu được niềm vui mừng nhìn tiểu hài tử đang bế trên tay . Nó sinh ra vào mùa đi săn , thức ăn đầy ắp , lại khi vừa chào đời chỉ cất một tiếng khóc rồi ngủ ngon lành , đây như là điềm báo về một đời an nhiên của đứa trẻ , hay cũng là hy vọng của thiếu phụ dành cho nó .
Thấm thoát đã ba năm , đứa trẻ ngày nào mới ba tuổi đã có thể chạy nhảy thuần thục , nửa đêm băng rừng rình xem sói đi săn , nó hiểu kẻ mạnh đối đầu với đối thủ yếu hơn vẫn dùng hết sức , đó mới gọi là kẻ mạnh , kẻ mạnh dùng trí đó chính là con sói đầu đàn . Năm nó tám tuổi rừng sâu không còn nơi để nó khám phá , núi cao không đủ cao để nó trèo . Nó hỏi mẹ nó , giờ đã là một bà lão tóc đã ngả bạc , thế giới ngoài kia còn không , nơi đó còn con người đang sống không , có nhiều sắc màu như trong câu chuyện nó được nghe kể không . Đối mặt với ánh mắt mong chờ của đứa trẻ , mẹ của nó chỉ biết lẳng lặng lắc đầu và khóc , cả đời này bà chỉ quanh quẩn từ nhà xuống bếp , rồi từ bếp lại lên nhà , đã bao giờ được nhìn thấy thế giới trong những câu chuyện kia mà kể với đứa trẻ , không chỉ bà mà hầu như tất cả người trong làng đều như thế , họ sinh ra như thể đang chờ đợi cái chết đến vậy .
Năm nó mười bảy , mười tám tuổi , nó chắp tay khom người cúi nhìn làng quê của nó một lần cuối , mẹ nó đã không còn , người trong làng cứ thưa dần , thưa dần , khi nó sinh ra làng gần hai mươi người , mà giờ tính cả nó chưa đủ đến mười . Nó nhìn những người già , trẻ đang đứng ở đầu làng vẫy tay chào nó , đôi mắt của họ như cứ ghim sâu vào nó đầy hy vọng và chờ mong , như cũng muốn theo cùng ngắm nhìn thế giới bên ngoài vậy .
Nó cứ thế hành tẩu , qua không biết bao khu rừng , núi cao , sông sâu . Nó thật sự đã nhìn thấy những điều được kể trong câu chuyện , ngôi làng của nó thật sự chỉ như một phiến lá trong khu rừng , một phiến lá yếu ớt , lung lay trong gió . Nó đã lần đầu tiên được thấy tiếng người nói nhiều đến mức làm đầu óc nó choáng vàng , nó thấy những con thuyền lớn băng bằng trên biển , thấy những trang viên to bằng mười ngôi làng của nó , mọi người chen chúc nhau đi đường , nó cứ lặng im trong dòng người đứng nhìn , không nói được một lời trong sự choáng ngợp này .
Nhưng sự phấn khích đến với nó không được lâu , nó thấy người lừa gạt chém giết lẫn nhau vì viên ngọc quý , chiến tranh người tử thương con số lớn đến mức mà nó cũng chẳng biết đếm ra sao , thiên tai dịch bệnh , tiếng oán thán vang trời . Đôi lúc nó lại thấy được người ta đang khát khao đến được những nơi như ngôi làng của nó trước đây , tránh mọi ồn ào thị phi , trong mắt họ nơi làng quê của nó chẳng khác gì chốn tiên cảnh cả . Nó nhìn lại mình , rồi nở một nụ cười .
Đứa trẻ ngày nào giờ đã là trung niên nhân đạo mạo , suốt những năm tháng đó , hắn đã rong ruổi khắp nơi , gặp được sư phụ hắn học được một thân bản lĩnh trừ ma vệ đạo . Hắn luôn thắc mắc sao sư phụ luôn nói yêu ma luôn có sẵn trong ta , yêu ma chẳng qua là một ý niệm , vậy sao có thể biết đâu là yêu ma để diệt trừ . Sư phụ hắn nhìn tên đệ tử đắc ý , uống một ngụm rượu lớn chỉ vào trước ngực hắn nói : Mọi sinh linh đều muốn tồn tại , ngươi chẳng may có dẵm chết một con kiến , ngươi có nguyện lấy mạng mình ra để bồi tội , người đời luôn nói đến chuyện bình đẳng chẳng qua nó được tính đến đến khi ngươi ngang hàng về sức mạnh , về quyền lợi , nên những gì ngươi cần làm , là để tâm ngươi được thanh thản , để ngươi có thể nở nụ cười thoải mái , đó mới là lúc ngươi vẫn còn đang sống không phải tồn tại . Còn thứ nữa ta muốn nói với ngươi là số mệnh , số mệnh là gì ta cũng chẳng thể giải thích cho ngươi được , như người sinh ra số mệnh là sẽ gặp ta dù trước đó ngươi mơ cũng không thể thoát ra khỏi ngôi làng của mình có phải không , ta chỉ biết là ngươi có làm thế nào , bằng cách gì , thì kết quả đều đã được dự đoán trước , ngươi bất lực không , tuyệt vọng không . Lão nói xong lại uống một hớp rượu lớn rồi lại cười , ngoảnh mặt đi và nói đây là những gì ta có thể làm được .
Sư phụ hắn một thân bản lĩnh trác tuyệt cũng không tránh được sinh lão bệnh tử , hắn xuất sơn lại tiếp tục hành tẩu giang hồ , nhân gian khói lửa cứ như một bức tranh bên cạnh hắn , chẳng làm tâm tình hắn mảy may gợn sóng .
Dưới ánh trăng vàng , một ngôi làng nhỏ hiu quạnh nơi rừng sâu , núi cao hình ảnh thật giống với làng quê hắn được sinh ra , nhưng nay hắn đã già , cảnh này thật gợi cho hắn bao cảm xúc khó tả . Một tiếng đàn từ trong làng vang lên trong đêm du dương , thật dễ chịu như ta đang được ngâm mình giữa dòng suối mát giữa trưa hè . Người đánh đàn lại là một hồ ly thành tinh , nhưng lại được cả dân làng thờ phụng vì đã bảo vệ dân làng . Hắn lần đầu đến nơi đây cũng đã ngạc nhiên , cả đời trừ ma vệ đạo lại thấy yêu ma bảo vệ con người , không phải sư phụ hắn dạy là dị loại , thì dị tâm sao . Rồi đến một ngày chính nàng lại là người bạn đời của hắn trong phần đời còn lại , để đến hôm nay nàng đánh đàn , chàng múa kiếm . Nhân gian mỹ tuyệt với hắn chỉ có thế .
Ngày qua ngày tươi đẹp , hắn tưởng đây đã là số mệnh của hắn nhưng không . Một tên có tiền, có quyền đã để ý đến tinh huyết của hồ ly thành tinh , mua chuộc được người trong làng với hứa hẹn cho họ cuộc sống vinh hoa . Đến đêm trăng tròn , dưới ánh trăng sẽ tế tinh huyết của nàng để được trường sinh bất tử .Đêm đó cả ngôi làng chìm trong biển lửa , chẳng có vinh hoa gì cả , tất cả dân làng cũng chỉ là tế phẩm của hắn mà thôi , hắn chỉ lợi dụng họ để hồ ly động tâm không chạy thoát , hắn nhìn sang đội ngũ nghìn vạn quân của mình thì dù hồ ly có mọc thêm cánh cũng khó thoát , hắn nở nụ cười điên dại , chẳng khác gì con dã thú , nụ cười khiến hắn chẳng mở được mắt để nhìn giây phút cuối của hắn , một đạo kiếm lấp lánh dưới ánh trăng xuyên qua người hắn , một lão giả tóc bạc , đôi mắt lạnh lùng , thân hình như hòa một thể với màn đêm . Trong đêm trăng đó chỉ còn hai người còn đứng nhìn lại , một sự yên lặng đến tận cùng .
Một lão giả đang gấp cuốn sách lại , xung quanh hắn là hơn mười đứa trẻ có nam có nữ , đang tụm đầu lắng nghe lão kể chuyện , bên cạnh là một lão bà đang ngồi đan áo , thỉnh thoảng lại liếc sang lão mỉm cười . Lão giả xoa đầu tiểu nha đầu có đôi mắt to tròn đang rất chăm chú , hỏi nó một câu " cháu có nhớ đứa trẻ trong truyện có tên gì không " , đứa bé chỉ ngơ ngác nhìn đứa bạn xung quanh ai cũng lắc đầu , chắc lão giả đã quá già nên lẩm cẩm , nhân vật trong truyện làm gì có tên . Lão giả đôi mắt như nhìn về cái đêm đó lẩm bẩm : " Chẳng ai còn nhớ cái tên Thiên Huyền mẹ hắn đặt , họ gọi hắn là " Đại Ma Đầu "".
Đăng bởi | bigheadghost |
Thời gian |