Câu chuyện chọc chó
Ngày còn bé chắc hẳn những đứa trẻ ở làng quê như tôi đã từng thử qua , hoặc chỉ là chứng kiến những đứa nhóc trong xóm rủ nhau đi chọc chó . Tôi thì chưa từng thử nó, nhưng cảm giác chắc cũng không sai biệt lắm khi tôi đi qua những chiếc cổng , những cặp mắt sắc lạnh của những chú chó nhìn tôi chằm chằm , nó cứ húc thật mạnh rầm rập vào cổng , dù đã cách một lớp cổng nhưng trái tim của tôi vẫn nhảy lên mấy lần.
Tôi vẫn luôn tự nói với mình , mình không phải sợ hãi nó , chỉ là mình và chúng không có cùng mục đích sống , nó bảo vệ thứ nó yêu thích , tôi cũng có vậy , trong một cuộc tranh đoạt mà hai bên không có lợi thì không có lý do gì mà tham gia cả , đấy là những điều tôi nghĩ , hay là lỗi sợ hãi trong tôi đang nói để bao biện cho mình. Nhưng đám nhóc khác thì sao , bọn chúng vẫn coi đấy là niềm vui mỗi ngày , bọn nó không sợ hãi sao , tôi thấy chắc chắn là không , vô duyên vô có bị một vài vết răng trên chân , tay vui sao được . Nhưng sao chúng vẫn làm , nó có thể đến từ sức mạnh của tập thể , một đứa dàm làm cũng khiến cả nhóm trở lên hào khí hơn , một hai ba đứa rồi thành cả nhóm , vì sự hơn thua , vì thể hiện , vì để có thể được công nhận đứng trong tập thể đó , bất cứ lý do gì chúng vẫn làm được điều đó , chiến thắng nỗi sợ hãi .
Tôi dù chưa thử nó , những mỗi lần đi qua cổng các nhà trong xóm , đối diện với những cặp mắt sắc lạnh nó còn gợi lên trong tôi những khao khát bản năng , sinh tồn , mùi của nguy hiểm , trong đầu của tôi luôn ánh lên cái nhìn đầy sắc lạnh , cái , ánh nhìn không bị thay đổi theo thời gian , nó không phải sinh vật mạnh mẽ nhất , không có hình thể to lớn nhất , không có tốc độ nhanh nhất , nó còn không có cả trăm , cả nghìn thứ khác , nhưng nó có sự dũng cảm nhất , đấy là lĩnh vực của nó , nó dùng lĩnh vực của nó để đè ép trước đối thủ của nó chưa cần biết thắng hay thua , nó hiên ngang . Tôi nghĩ phải chăng tôi có cái thứ của tôi , buồn cười à , xấu hổ à tôi chưa tìm thấy cái của tôi .
Đăng bởi | bigheadghost |
Thời gian |