Vén màn (1)
Nhưng Võ Mị mới vào cung một năm, lại kiên quyết phản đối, nàng biết rõ chuyện giữa mình và Lý Trị, tuy trên triều đình đã không còn ai nhắc tới. Nhưng dù sao thời gian chưa lâu, đại sự chúc mừng chỉ sợ sẽ chọc đến những lời gièm pha của kẻ có lòng cùng với quá nhiều suy đoán.
Huống chi, hiện tại Võ Mị ở trong hậu cung vẫn thuộc về tình trạng đặt chân chưa ổn, cho dù là Vương hoàng hậu chưa từng sinh hạ con nối dõi cho Lý Trị, hay là Tiêu Thục phi, hoặc là những phi tần khác, đều có nền móng vững chắc hơn so với nàng, một Chiêu nghi nhị phẩm mới vào cung.
Hơn nữa, Chiêu nghi nhị phẩm này của nàng, cũng là bởi vì sinh hạ Lý Hoằng mà được Lý Trị mới tấn phong vào hai ngày trước. Điều này cũng khiến cho Võ Mị trong lòng tự răn mình, ngày thường không thể không cẩn thận hành sự, quá mức dựa vào ân sủng chỉ sẽ chọc đến cho mình tai họa ngập đầu.
Bởi vậy, vì sự khiêm tốn hết mức của Võ Mị, sau khi Ngũ hoàng tử Lý Hoằng nhận được chút ban thưởng của phụ hoàng, hoàng cung cũng không vì thêm một hoàng tử như y mà có vẻ ngoài náo nhiệt vui mừng.
Lý Hoằng dựa vào trong lòng cung nữ, bàn tay không ngừng đưa vào trong miệng mút mát, tuy y cũng không muốn cứ làm động tác như vậy, nhưng suy nghĩ hiển nhiên cùng thân thể hài nhi còn chưa thể đồng bộ, vì vậy chỉ có thể hết lần này tới lần khác để cho cung nữ lấy bàn tay nhỏ bé của y từ trong miệng ra.
Cung nữ lo lắng nhìn ánh mắt có chút ngây dại của Ngũ hoàng tử, từ hai ngày trước, không biết vì sao, sau khi Ngũ hoàng tử ngủ trưa tỉnh lại thường hay xuất hiện ánh mắt ngây dại như vậy, nếu không phải bởi vì vẫn còn là hài nhi, cung nữ đều muốn cho rằng đôi mắt nhỏ sáng ngời kia, là ánh mắt trầm tư của người trưởng thành.
Thậm chí có đôi khi vô ý, chạm phải ánh mắt của Ngũ hoàng tử, thâm thúy sáng ngời, mang theo chút màu sắc thần bí luôn khiến cho nàng cảm thấy tim đập mạnh.
Lý Hoằng ngẩng đầu nhìn ánh mắt có hơi kinh ngạc của cung nữ, tự nhiên biết là chuyện gì. Trong bụng thầm nghĩ: “Hỏng rồi, mình không thể cứ mãi ngây người và trầm tư như vậy được, phải biểu hiện ra sự ngây thơ vô tri như một đứa trẻ mới được.”
Vì vậy Lý Hoằng liền đem bàn tay nhỏ bé bỏ vào trong miệng, hướng cung nữ cười vui vẻ, cung nữ thấy Lý Hoằng khôi phục bình thường, lập tức cũng lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng. Rất nhiều lúc Ngũ hoàng tử vẫn là rất đáng yêu, khiến cho nàng cảm thấy vui mừng từ đáy lòng.
Lý Hoằng đã được sinh ra hơn một trăm ngày, người trong hậu cung này cũng đều gặp qua gần hết, lúc trăm ngày Vương hoàng hậu còn có Tiêu Thục phi cùng với những phi tần khác đều đến thăm y, ngồi xuống cùng mẫu phi hàn huyên vài câu, liền đều trở về chỗ ở của mình.
Mẫu phi của y cũng đều tự mình đến từng chỗ một một bái tạ, đặc biệt là ở trước mặt hoàng hậu và Tiêu Thục phi, mẫu phi Võ Mị biểu hiện ra mười phần thành ý cùng khiêm nhường, hoàn toàn chính là dáng vẻ một tiểu tức phụ, cùng với vị Nữ hoàng bá khí mà sử sách đời sau ghi chép kia, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Lý Hoằng còn có bốn hoàng huynh cùng với hai hoàng tỷ, tự nhiên Thái tử Lý Trung chính là người lớn tuổi nhất trong số đó, cũng đều đi theo mẫu hậu của mình đến thăm Lý Hoằng.
Đôi mắt nhỏ của Lý Hoằng vẫn luôn đảo quanh giữa Vương hoàng hậu và Thái tử Lý Trung, Lý Trung là do cung nhân họ Lưu sinh ra, sinh mẫu xuất thân thấp hèn, được đưa cho Vương hoàng hậu nuôi dưỡng, cũng coi như làm Thái tử được vài năm, nhưng bản tính nhu nhược, thậm chí còn không bằng so với Lý Trị lúc nhỏ, lại bị ánh mắt của Lý Hoằng nhìn cho luống cuống.
Ý nghĩ của Lý Hoằng bay tán loạn, nghĩ đến kết cục của Lý Trung không khỏi thở dài, nhưng trong mắt cung nữ, vị Ngũ hoàng tử này sao vừa ngủ dậy lại buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài, chẳng lẽ là ngủ không ngon sao?
Trong hậu cung mọi thứ vẫn bình yên như cũ, chuyện bên ngoài cung đối với Lý Hoằng mà nói quả thực chính là chuyện của một thế giới khác, tuy nhiên thỉnh thoảng từ trong cuộc nói chuyện của phụ hoàng và mẫu phi cũng có thể nghe ra được, Thái Tông băng hà mới có ba năm thời gian, trên triều đình đã sóng ngầm cuồn cuộn, thậm chí có người đã động tâm tư mưu quyền soán vị.
Quả nhiên, ngay tại lúc Lý Hoằng tập tễnh bước đi lắc lư, phụ hoàng Lý Trị liền hạ lệnh xử tử Phòng Di Ái, Tiết Vạn Triệt, Sài Lệnh Vũ, những người này đều là phò mã lúc ban đầu của Lý gia, như vậy tự nhiên cũng sẽ thiếu đi việc xử trí những tỷ muội của Lý Trị, lệnh cho tự sát, thậm chí bao gồm cả thúc phụ Lý Nguyên Cảnh cùng huynh trưởng Lý Khác.
Những chuyện này tự nhiên là không liên quan gì đến Lý Hoằng, có liên quan nhất chính là, mẫu hậu lại mang thai, Lý Hoằng nhéo ngón tay tính toán, đây là tiết tấu một năm một đứa con, phía sau mình còn có ba đệ đệ cùng với một muội muội nữa.
Tất cả con nối dõi tương lai của phụ hoàng đều là thân huynh đệ tỷ muội của mình, ngoại trừ cùng mẫu phi sinh ra con nối dõi, Lý Trị là không còn cùng phi tần nào khác trong hậu cung sinh hạ con nối dõi.
Bên trong hậu cung, mẫu phi Võ Mị dần dần đã trở thành người tâm phúc của hậu cung, tuy việc lớn việc nhỏ đều sẽ thương lượng cùng hoàng hậu, Tiêu Thục phi, nhưng hai người hiển nhiên đã buông bỏ tất cả đề phòng đối với mẫu phi, quả thực là coi như tỷ muội ruột thịt mà đối đãi, tự nhiên mà vậy, trong hậu cung này rốt cục cũng có một chỗ cho Võ chiêu nghi.
Đăng bởi | truyenlichsu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |