- Lâu rồi không gặp, Tam công chúa Thanh khâu - Bạch Dạ Thi Nhã.
Tiếng gió rít qua khe cửa khách điếm, tiếng nước mưa tí tách ngoài hiên, không gian im lặng đến mức có thể nghe được hô hấp của đối phương. Bạch Dạ Thi Nhã, cái tên này cũng thật là êm tai, nhưng toát lên đó là một vẻ lạnh lùng, khó gần. Nàng nhìn Mạnh Bà, Mạnh Bà lấy chiết phiến từ trong ống tay áo rồi thi triển thuật pháp.
- Minh Nguyệt Dạ Quang. Khai.
Một vòng tròn âm dương được mở ra sau lưng nàng, rất nhiều lam hồ điệp vây quanh, từng mảnh ký ức vô sắc hiện ra sau đó vỡ vụn ngay tức khắc, Mạnh Bà cố gắng thâm nhập sâu vào trong, sắc mặt nàng cũng dần tái nhợt, chưa đầy nửa khắc đã bị đánh bật ra ngoài, miệng nàng cũng phun ra một ngậm máu. Bạch Dạ Thi Nhã hốt hoảng đỡ lấy nàng ta.
- Cô có sao không, có chuyện gì vậy?
Cũng may là không tốn công vô ích, Mạnh Bà lau đi vệt máu trên khoé miệng rồi cười hừ một tiếng. Đôi bàn tay run rẩy quẹt một vệt lên mảnh thuỷ tinh màu lam vừa mới bắt được từ đám hồ điệp kia, miệng thầm chửi rủa " khốn kiếp". Nàng ngồi tựa lưng vào Bạch Dạ Thi Nhã, đưa tay lên chấm vệt máu vào giữa trán của nàng.
- Hợp.
Mảnh thuỷ tinh ấy dần hoà làm một với Bạch Dạ Thi Nhã, một vài hình ảnh bắt đầu xuất hiện trong đầu nàng, miền ký ức đứt đoạn dần hiện ra, trước mắt nàng là một biển lửa, những thanh âm rối loạn, tiếng vũ khí va chạm nhau, những ngôi nhà bị cháy rụi, thần dân của Hồ tộc chạy toán loạn để tìm con đường sống, tiếng chém giết, khóc than đến đớn lòng.
- Bổn công chúa sẽ thân chinh, ta tin ngươi, hãy bảo vệ tốt mọi người.
...
- Phụ vương, mẫu hậu, Hy tỷ, Nhan tỷ... đừng, đừng mà,...Hiên...đừng... ta cầu xin ngươi... đừng mà ...
...
- Tại sao vậy... Hiên...Tại sao ngươi lại làm như vậy?
...
- HIÊN... TA HẬN NGƯƠI...
...
Nàng đau đớn gào thét, nước mắt ứa ra thành dòng, nỗi đau giằng xé nội tâm, hận thù nhen nhóm trong lòng dần bừng cháy như nham thạch sẵn sàng thiêu đốt kẻ đó. Mảnh ký ức khôi phục diễn ra đột ngột, linh lực của nàng quá yếu nên nhất thời không tiếp nhận được mà ngất ngay tức thì.
Gà gáy sáng cất lên đôi ba tiếng, trong biệt phủ nhỏ, nàng nằm bất động trên giường. Đôi mày thanh thoát, xiêm y trắng bạch, đôi mắt hồ ly hút hồn khẽ động, vài sợi tóc trượt dài trên ngũ quan bỗng thêm vài phần nhã nhặn, môi hồng cong nhẹ, nàng dần tỉnh, có chút đau nhức ở đầu. Thính giác nàng nhạy bén đang cảm nhận xung quanh.
Mùi của cỏ cây,...nước,...hoa bỉ ngạn, mùi gỗ trắc, và...
Bạch Dạ Thi Nhã choàng dậy, nhìn thẳng về phía đó, như phản xạ tự nhiên, nàng cười đắc ý, chính là nó, là mùi đó.
- Thịt gà ủ muối.
Nàng nhảy khỏi giường mà lao đến, tay với tới con gà đầy sức hút trên bàn như bị bỏ đói đã lâu. Miếng ăn đã dâng tận miệng rồi, thế nhưng đôi bàn tay thon dài kia chạm đến nâng đĩa gà ấy lên thoát khỏi nàng. Vừa ấm ức vừa thất vọng, nàng níu lấy cạnh bàn đứng dậy nhưng người kia cầm chiết phiến đánh mạnh vào nàng, nàng trượt ngã nằm ra sàn. Từ tầm nhìn phía nàng, tà váy tím huyền ảo với những đường may tinh xảo điểm thêm vài hắc liên hoa trông rất ra dáng phản diện, Mạnh Bà đặt đĩa thịt lên bàn rồi nhìn xuống nàng càu nhàu.
-Từ khi nào mà cô trở nên phàm tục như vậy, thật đáng thương.
Bạch Dạ Thi Nhã nheo mắt thành đoạn lăn qua lăn lại trên sàn như một tiểu nha đầu ương bướng, miệng liên tục lải nhải " Không chịu" làm cho Mạnh Bà đau đầu nhức óc, chỉ thấy nàng ta phất chiết phiến nhẹ nhàng một cái, tiểu cô nương kia liền ngậm miệng không nói được câu nào.
-Ưm... ưm...
Mạnh Bà nho nhã thưởng trà, khuôn mày lộ ra một vẻ thoả mãn. Nàng vừa thi triển thuật cấm ngôn, đương nhiên tiểu nha đầu kia không thể ồn ào tiếp rồi. Bạch Dạ Thi Nhã không chịu thua thiệt liền đứng dậy, mặt uất ức, tay xé đùi gà lên nhai cho bõ tức, lòng thầm nghĩ trách móc.
- Dĩ thực vi tiên, no bụng trước đã mới có thể làm đại sự. Mạnh Bà là đồ độc ác.
Thấy nàng không khuất phục, dáng ăn thì thật kinh khủng, khí chất thần tiên kia quả thật mất hết, hiện tại nàng ta không khác gì một dân đen chợ búa, rốt cuộc nàng đã phải trải qua những gì mà trở nên như bây giờ, thật đáng tiếc.Mạnh Bà thầm thương xót cho hoàn cảnh của nàng, nàng ta còn cẩn thận rót sẵn một chén trà để cho tiểu nha đầu ấy đỡ nghẹn. Ngập ngừng nửa canh giờ bèn mở miệng muốn hỏi chuyện nàng.
- Hôm qua ta đã cố gắng thâm nhập vào ký ức của cô, nhưng có vẻ như kẻ nào đó đã phong ấn rồi, linh lực của hắn rất mạnh, theo như suy đoán thì không thể biết chính xác hắn là người của tộc nào, nhưng ta có thấy mơ hồ được một vài chuyện của cô trong mảnh ký ức ấy. Hồ tộc tuy đã không còn huy hoàng như thuở sơ khai, nhưng cũng không đến nỗi phải chịu cảnh bị diệt tộc. Ta ở đây đã mấy ngàn năm, chuyện nhân thế ta cũng không rành, còn vong hồn của người thân cô, ta không có gặp họ, nhưng ta nghĩ có hai trường hợp, một là họ không muốn siêu thoát nên vẫn còn quanh quẩn ở đâu đó, hoặc là họ chưa chết.
Bạch Dạ Thi Nhã nghẹn họng, không còn nuốt nổi thức ăn nữa, tuy chỉ là một mảnh ký ức nhỏ nhưng nỗi đau ấy quá chân thật, thấm thía vào từng tấc da tấc thịt. Nàng vốn nghĩ đi đầu thai làm một kiếp khác để sống một đời khác, an nhàn, tự do tự tại, nhưng có vẻ, nàng phải hoàn thành nhiệm vụ quan trọng của kiếp này trước, cũng quá thảm rồi. Nàng cố gắng nén sự buồn tủi của mình xuống, đôi mắt hơi ửng đỏ, dùng giọng mũi để đáp lời Mạnh Bà.
- Vậy...cô có biết người nào đã phong ấn ký ức của ta không?
- Ta không biết, theo ta nghĩ, nếu như cô muốn biết thêm thì nên tìm người tên Hiên đó để làm rõ mọi chuyện.
Bạch Dạ Thi Nhã đập tay xuống bàn, những phẫn nộ, uất ức dần trào dâng trong lòng. Từ những gì trong mảnh ký ức đó, tuy không rõ ràng, nhưng nàng biết, tuyệt đối không nên, kẻ này, không dùng được. Mạnh Bà rót chén trà tiếp tục câu chuyện.
- Theo ta thì cái người tên Hiên đấy có khả năng cao là kẻ đã đụng chạm vào ký ức của cô. Ta không dám chắc chắn nhưng hiện tại ta muốn hỏi cô một chuyện. Cô có muốn tiếp tục cuộc hành trình này không? hay buông bỏ, trở thành một người bình thường?
Bạch Dạ Thi Nhã cười khổ, gương mặt hiện rõ nét buồn tủi.
- Ta cũng rất muốn trở thành một người bình thường, nhưng có lẽ phải nán lại rồi. Ta sẽ gỡ nút thắt này, tìm hiểu sự thật sau đó là gì.
- Được. Vậy ta sẽ giúp cô. Đi theo ta.
Mạnh Bà đưa nàng đến một kệ sách, gạt cuốn sách thứ ba trên ngăn tủ cao nhất, mở ra sau đó là một mật thất, dẫn sau xuống dưới khá là âm u và ẩm ướt, chỉ thấy bóng nàng lập loè in trên tường qua ánh sáng của đuốc lửa. Nếu nàng đã chọn sống tiếp thì nên nghe theo sự an bài của Mạnh bà, người này chưa rõ là người như thế nào nhưng khá là đáng tin. Bởi lẽ, ngoài nàng ta ra, bây giờ nàng cũng không còn người nào để nương tựa. Cũng may mắn vì nàng ta chịu giúp, đổi lại là kẻ khác, chưa chắc nàng đã tốt số như thế.Không biết đã đi qua bao nhiêu hầm ngõ, ngách tối, cuối cùng cũng tới một căn phòng nhỏ chứa đầy bảo vật, hầu hết là vàng bạc châu báu, cũng có một vài loại thảo dược quý hiếm, giống như bảo vật được thưởng tặng. Mạnh Bà gạt hết đống châu báu sang một bên, ở dưới đó có một chiếc rương nhỏ, nàng làm phép mở ra, một hạt giống từ thời thượng cổ, không rõ là giống loài gì. Nàng cầm lên đưa cho Tam công chúa rồi cười đầy ẩn ý.
- Cô muốn quay lại trần thế đúng không?
- Ừm.
- Vậy nhỏ máu vào nó đi.
Tam công chúa ngờ vực.
- Đây là cái gì.
Mạnh Bà giải thích.
- Đây là hạt giống từ thời thượng cổ, là một loại thảo dược quý hiếm được Thiên đế ban tặng cho Diêm vương khi mới đảm nhận chức vị. Nhưng cái này ta không nuôi được, nghe nói chỉ có máu mới có thể làm cho nó nở. Ta cũng có thử nhiều lần nhưng không được, giờ ta đưa cho cô, nếu vận may của cô tốt thì cô có thể tận dụng nó, còn không thì ta sẽ nghĩ cách khác. Biến cô thành một hòn đá hoặc một khúc gỗ cũng được.
- Thật độc miệng. Nhưng ta dùng nó thì được gì?
- Chẳng phải hiện tại cô cần phải có một cơ thể thì mới trở về được đúng không. Dù gì thì cũng không thể thành yêu hồ như trước, giờ cô dùng thần khí và máu của mình thử nuôi nó xem. Biết đâu lại trở thành một tiểu dược yêu, cũng thú vị đấy chứ. Ta sẽ đem cô lên trần thế gieo trồng chờ ngày cô thành hình.
Bạch Dạ Thi Nhã nhăn mày.
- Cô không sợ có người sẽ đem ta đi làm dược liệu trước khi ta kịp thành hình sao.
- Dù sao cũng chết rồi, chết thêm lần nữa cũng đâu có sao.
- Ta có được chọn làm cái khác không.
- Không...được. Đừng có đòi hỏi nữa nha đầu.
Mạnh Bà vừa nói vừa cười hớn hở. Bạch Dạ Thi Nhã cảm thấy bản thân như đang bị lợi dụng trở thành cây thuốc cho ả ta thì đúng hơn. Nàng tính ném nó đi nhưng nghĩ lại cũng nên thử đánh liều một phen.
-Hồi nãy cô nói đây là đồ được thưởng cho Diêm vương, vậy tại sao cô lại có nó?
-Ừ...thì...
- Thì ?
-Ta lấy trộm.
Lão thiên à, thật đến chịu với cô nương này thôi. Đồ của Diêm vương cũng dám lấy thì còn cái gì ả ta không trộm được nữa không. Thôi thì đâm lao theo lao, Bạch Dạ Thi Nhã cắn rách ngón tay nhỏ máu xuống, ánh sáng phát ra từ hạt giống hấp thụ lấy máu của nàng, ngay lập tức, linh hồn nàng bị hút vào bên trong. Mạnh Bà nhanh tay bắt lấy hạt giống nhìn chăm chú.
- Quả nhiên đúng như mình nghĩ, chỉ có người chết mới dùng được nó.
Nhưng mà hồn ma cũng có máu sao? Thôi kệ đi, đem nàng ta lên trần gian đã, có gì thì từ từ tính sau. Tốt nhất không nên để lão Diêm vương kia phát hiện, nếu không y sẽ biến mình thành heo mất.
100 năm sau
Vẫn như một ngày bình thường ở thế gian, vạn vật tuần hoàn sinh sôi nảy nở, những chú chim rả rích nghiêng cánh bay lượn tự do trên bầu trời. Một mùa thu lá phong đỏ rực, thật nhẹ nhàng và bình yên. Bên kia là núi Bạch Xương, một ngọn núi chết chỉ toàn là rắn rết, trùng độc,... không có kịch độc nào trên thế gian này mà nơi đây thiếu, người nào đi vào thì đồng nghĩa với việc tự chọn cho mình cái chết. Chính vì đã có rất nhiều người bỏ mạng nên người ta mới gọi là núi Bạch Xương, dưới chân núi chính là trấn Dật Lạc, nơi biệt lập không thuộc chủ quyền của tộc nào. Nhân tộc, Hồ tộc, Thiên giới hay Ma giới đều không thể động chạm vào trấn Dật Lạc. Bởi vậy, đây là nơi quy tụ của tất cả chủng loài trên thế gian này, không phân biệt ngoại hình, sắc tộc, mọi người sống với nhau chân thành, tình cảm, dùng tiếng cười, niềm hạnh phúc để lấn át mọi phiền lo, áp lực của cuộc sống.
Tuy nói nơi đây yên bình, nhưng cũng không thể tránh khỏi có những mặt tối. Bìa rừng kia, một đám công tử nhà giàu đang dở trò bắt nạt, liên tục đẩy một tiểu nha đầu vào trong núi Bạch Xương. Nha đầu ấy trông nhếch nhác, bẩn thỉu, khuôn mặt lem nhem vết bùn đất, bên hông dắt một chiếc cuốc nhỏ, vai đeo một giỏ tre đan.
- Mau, đi vào trong lấy cây thảo dược biết nói đấy ra đây cho ta, nghe thiên hạ đồn rằng, đó là thuốc tiên, có thể chữa được bách bệnh, thật hay bổn thiếu gia đang rảnh rỗi, tìm thêm thú vui, chơi cho thoả thích. Mau, đẩy nó vào trong.
-Dạ. Thưa thiếu gia.
Nghe lệnh, đám người hầu đó bèn ném nàng vào trong không thương tiếc.
- Nếu ngươi không lấy được nó, ta sẽ đập hiệu thuốc của cha ngươi. Ngươi cứ liệu đó mà làm. Xú nha đầu.
Tiểu Hoa Hoa không còn cách nào khác liền đi vào trong. Tuy nói đây là một khu rừng đáng sợ nhưng với nàng không khác gì một kho bạc, dùng để khám phá ra các loại thảo dược mới. Cũng chẳng phải lần đầu nàng đặt chân tới nơi này, nàng có rất nhiều loại thuốc điều chế sẵn có thể xua đuổi đám mang đầy độc tố đó.
- Lũ nhà giàu khốn kiếp, ta đây có tìm được cũng không đưa cho các ngươi.
Lang thang trong rừng mất nửa ngày mà vẫn chẳng tìm thấy cỏ cây gì, thật phiền phức, nàng lần theo tiếng nước tới khe suối bên trong, tranh thủ uống nhanh một hớp nước mát lạnh rồi nghĩ cách trốn ra ngoài.
- Tuyệt. Như này mới đã chứ.
Soi mình xuống mặt nước, nàng tiện tay rửa luôn những vệt bẩn trên mặt, để lộ ra sau đó là khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp. Chỉ dám ngắm nhìn một lúc rồi nàng lại bôi bẩn lên mặt, dường như muốn che đi vẻ đẹp ấy. Đang mải mê đắp bùn, nàng đào thấy một củ gì đó ở dưới. Mạnh tay thêm chút bứt rễ lên, khuôn mặt hớn hở bỗng chốc bị dập tắt ngay tức khắc.
- Tưởng gì, hoá ra là một củ hành.
Nàng chẳng mảy may ném thẳng về phía sau. nhưng rồi nàng chợt nảy ra một ý tưởng.
- Hay là ta đem nó cho lũ chết tiệt kia rồi nói là thảo dược quý. Dù sao chúng cũng chỉ là một đám công tử thiển cận, sẽ không am hiểu về dược liệu.
Tiểu Hoa Hoa cười lớn đắc ý.
- Bổn cô nương thật thông minh.
Đăng bởi | AuDuongTieuY31 |
Thời gian |