Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2323 chữ

Hoàng hôn đỏ rực cả trời đã lâu, thoáng chốc màn đêm xuống bao phủ khắp trấn Dật Lạc, đèn đuốc thắp sáng, khắp đoạn đường nhộn nhịp tiếng người xôn xao, chợ đêm của trấn để mà nói thì khác xa với thế giới ngoài kia, phong phú và đa dạng, xa lạ nhưng cũng thật gần gũi.

Đã quá giờ cơm tối rồi nhưng vẫn chưa thấy tiểu Hoa Hoa trở về, lão Bạch sốt ruột đứng cửa, hai canh giờ rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng điệt nữ đâu. Cơm canh đã nguội lạnh, lão Bạch bồn chồn đứng ngồi không yên, bệnh khớp của lão lại tái phát, cháu gái đi đã lâu, cứ chờ đợi cũng không phải cách, lão Bạch liền kéo thân già nặng nề sang nhà của lão Lưu đập cửa.

-Lão Lưu, lão Lưu.

Sau ba hồi gõ cuối cùng cũng có người ra, một thiếu niên hé cửa nhìn lão.

- Có chuyện gì vậy bá bá, sao giờ này còn ra ngoài.

Lão Bạch khan giọng nói.

- Tiểu Cửu à, Hoa Hoa đi từ bình minh tới giờ chưa quay về, ta lo nó gặp chuyện, cháu giúp ta đi tìm tiểu Hoa được không?

Lưu Chi Cửu vội vàng vào nhà lấy que đuốc, cầm thêm manh vải khoác ngoài rồi chạy đi ngay, lão Lưu thấy cháu trai mất tăm, ngó cửa chỉ có lão Bạch đang trông theo lối mòn, lão Lưu liền gọi lão ta vào uống chén trà cho ấm, cùng đợi tiểu Cửu mang người về.

Núi Bạch Xương

Tiểu Hoa Hoa lang thang trong rừng mãi vẫn không tìm thấy lối ra, như mọi khi nàng chỉ cần men theo những vạch đã đánh dấu là có thể trở về. Thật xui xẻo, nàng không mang theo đuốc, trong rừng thì tối đen như mực, không định hình được đường đi. Nàng thiết nghĩ ở lại đây một đêm cũng không thành vấn đề, chỉ có điều.

-Đói quá.

Khe suối róc rách, sâu bên trong có tiếng lạch cạch, lâu lâu lại phát ra vài âm thanh kỳ quặc. Một tiểu cô nương khoảng chừng mười sáu tuổi so với nhân tộc, tóc dài đen nhánh búi hai bên cột nơ hồ điệp, y phục từ trên xuống dưới là một màu lam biếc, điểm vài vụn pha lê lấp lánh. Vẫn là đôi mắt hồ ly hút hồn ấy, đôi mắt ánh lên màu lam của thạch anh, mi dài cong khẽ, chóp mũi cao, lông mày thanh tú, dung nhan mang đậm nét của Hồ tộc này cũng quá là nổi bật. Thế nhưng tiểu cô nương kia đang ngồi rất khiếm nhã, chân gác lên phiến đá, dáng vẻ nhàn rỗi nhai táo thành tiếng, thật chẳng ra làm sao. Có tiếng bước chân, đến cái liếc mắt nàng cũng làm biếng, chỉ lăn lóc nằm dài. Khi thấy người kia đã tới gần mình, nàng chau mày hé nhìn.

- Cô tính để ta ở đây bao lâu đây.

Mạnh bà xoè quạt che miệng, nhìn tiểu nha đầu kia không nhịn được mà bật cười, Bạch Dạ Thi Nhã vắt chéo chân đong đưa, thuận tay ném về phía Mạnh Bà một quả táo, Mạnh Bà vui vẻ bắt lấy rồi ngồi xuống cạnh nàng, nàng tỏ ra giận dỗi quay lưng, trong lòng uất ức không nói thành lời. Mạnh Bà lay nàng, nàng ta bật người dậy bèn liếc mắt không mấy thiện chí.

-Thôi nào cô nãi nãi của ta, ta đâu có biết là cô sẽ bị nó áp chế mà biến thành tiểu cô nương, có trách thì trách linh lực của cô quá kém. Từ bây giờ, gọi cô là tiểu Nhã Nhã nha, nghe cũng thật đáng yêu. Tiểu Nhã Nhã, tiểu Nhã Nhã.

Mạnh Bà vừa nói vừa nhéo má nàng, Bạch Dạ Thi Nhã phát tiết liền dùng mê hương lên nàng ta, Mạnh Bà nhanh tay cầm chiết phiến đẩy ngược lại về phía nàng, nàng đưa tay áo lên che mũi. Hai con người này, hễ cứ gặp nhau là liền như nước với lửa, không ai chịu nhường ai. Mạnh Bà lén dùng thuật pháp lên nàng làm nàng đứng yên bất động, chỉ như thế này thì mới có thể nói chuyện tử tế với nhau được. Mạnh Bà ngồi xuống, như thường lệ, nàng rót một chén trà thưởng thức.

- Sau ngần ấy năm tu luyện, rốt cuộc thì linh lực của cô cũng chẳng tiến bộ, thế nhưng lại học được cách dùng các loại thảo dược, cũng gọi là rất có thiên phú. Cô tính làm thầy lang hay gì?

Bạch Dạ Thi Nhã cố vùng vẫy để thoát khỏi thuật pháp, thấy thế Mạnh Bà cũng giải cho nàng, nàng ngồi xuống bàn, uống một hơi cạn chén trà vừa rót kia rồi đặt cốc xuống bàn thật mạnh.

- Cô nãi nãi à, đừng có giận mà, ta làm như vậy cũng là muốn tốt cho cô thôi.

Bạch Dạ Thi Nhã với tay lấy cuốn sổ tay ghi chép về các loại thảo dược, vừa xem sách vừa càu nhàu.

- Cô nhốt ta ở đây đã 70 năm rồi, kể từ sau khi thành hình thì đã giăng kết giới xung quanh ta, ta biết là cô muốn tốt cho ta thế nhưng ta không thể tu luyện được, với cái thân hình này thì cũng không tiện để hành sự. Hiện tại ta muốn xuống núi, nếu không lên kế hoạch khôi phục lại ký ức của ta nhanh thì chưa đợi đến lúc ta báo thù, kẻ đó khéo cũng đã uống canh Mạnh Bà của cô rồi.

Mạnh Bà nghĩ thời gian qua cũng đã ổn định cho Tam công chúa trong hình hài này rồi, để nàng ta đi cũng vừa hay luyện tập khả năng, biết đâu lại có thể tìm được cách tu luyện. Nàng gật đầu đồng ý.

- Được thôi, cô có thể xuống núi.

Nghe thấy thế Bạch Dạ Thi Nhã liền vui sướng ra mặt.

- Thật ư. Tốt quá rồi.

Mạnh bà cười nhạt, nàng lo lắng cho nha đầu này, sợ nàng không thể tự bảo vệ mình được nên mới không dám để nàng đi. Vả lại trong hình hài tiểu hài tử như này, thật khó có thể làm gì.

Bạch Dạ Thi Nhã nhìn nàng cười đắc ý.

- Tiếc cho cô quá, ta không phải cây thuốc. Cứ ngỡ sẽ thành tiên dược, ai ngờ lại luyện ra một thân đầy độc tố là ta. Thật là thảm hại. Đến cuối cùng người chịu khổ vẫn là bổn công chúa đây.

- Đúng vậy, quá đáng tiếc rồi. Nếu cô mà là thần dược có lẽ ta đã luyện cô thành linh đan ăn từ lâu. Thế nên cô cũng cẩn thận. Đừng để ai biết được bí mật này, nếu không sẽ lợi dụng cô mà hại người.

- Ta biết rồi.

Bạch Dạ Thi Nhã hớn hở chạy ra khỏi hang động, nàng nhảy chân sáo trên nền đất, vui vẻ mà nhặt những lá khô tung lên trời như chúc mừng sự tự do, sau đó nàng chạy đến bên khe suối tìm kiếm cái gì đó, tay nàng đào bới đến mức bùn tán quanh đục hết mặt nước cũng không thấy, lúc này nàng mới tá hoả chảy vào trong.

- Không thấy, mất rồi, không tìm thấy.

- Cái gì?

Mạnh Bà đứng phắt dậy.

-Tiểu Hồ yêu không thấy đâu cả.

Tiểu Hoa Hoa sau khi tìm được vài trái cây xung quanh ăn lót dạ, nàng quyết định quay về khe suối hồi nãy. Dù gì ở nơi có nước thì sẽ không bị chết khát. Nàng cúi xuống nhặt những mảnh củi khô và ít lá cây để nhóm lửa, đang khom người chợt tay nải treo bên hông nàng động đậy, nàng giật mình nhìn xuống, tháo túi mở ra xem, rốt cuộc thì củ hành này là thứ gì mà có thể động đậy. Túi vừa hé thì một quả cầu trắng bay lên, từ một củ hành, sau đó mọc ra bốn chân, những chiếc đuôi cũng dần xuất hiện.

- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám,... chín. Cửu...vỹ...hồ.

Nàng hoảng sợ mà lùi lại, tiểu Hồ yêu thấy thế liền lao đến muốn tấn công, nó bỗng chốc biến lớn hơn nhe nanh vuốt về phía nàng, nàng phản xạ tự nhiên mà đưa tay lên trước mặt.

- ĐỪNG MÀ.

Tiếng hét từ phía trước khe suối, cách đó không xa, Bạch Dạ Thi Nhã xác định phương hướng rồi tiến nhanh về phía đó. Thân hình trẻ con này cũng quá là chậm chạp đi, nàng cố gắng chạy nhanh hết sức có thể, nàng sợ có người bị rắn độc trong rừng cắn, nếu nàng không đến kịp thì e là chỉ còn mỗi thi thể.

Cuối cùng cũng thấy thấp thoáng một đứa trẻ, trước mặt đó là tiểu Hồ yêu với móng vuốt đang nhuốm máu. Nàng thất thần chạy đến ôm lấy đứa trẻ.

Này, tỉnh lại đi, tiểu cô nương, tỉnh lại đi.

Tiểu Hoa Hoa ngước nhìn nàng, nàng lo lắng đến run người, thân thể cô nhóc không có bị thương, vẫn chưa tin lắm, nàng tiếp tục lật qua lật lại để kiểm tra cho rõ. Quả thật không bị thương, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán rồi đánh mắt nhìn tiểu Hồ yêu như hung thủ, tiểu Hồ yêu oan ức liền trốn sau lưng Hoa Hoa, thấy thế Hoa Hoa liền mở miệng giải thích.

- Yêu Hồ giúp ta, nó cào chết con rắn sau lưng ta, nó đây.

Nói rồi nàng cầm con rắn kia đưa cho Bạch Dạ Thi Nhã, như được giải oan, tiểu Hồ yêu ló mặt ra xem thái độ của nàng ta.

Bạch Dạ Thi Nhã ngồi bệt xuống.

- May quá, tiểu cô nương không sao.

-Tiểu cô nương?

Hoa Hoa phình má.

- Hứ, nhìn ngươi trông cũng giống ta, gọi ta là tiểu cô nương, có phải là quá coi thường rồi không.

Bạch Dạ Thi Nhã định thần, nhìn lại dáng vẻ mình lúc này quả đúng là " Tiểu cô nương" . Nàng đứng dậy phủi sạch y phục rồi ra hiệu gọi.

- Tiểu Hồ yêu. Qua đây.

Tiểu Hồ yêu dường như không nghe lời, cứ trốn sau Hoa Hoa. Đúng là một con vật phản chủ, Bạch Dạ Thi Nhã xắn tay áo muốn dùng bạo lực để bắt nó về, thế nhưng Hoa Hoa lại ôm chặt lấy rồi cười đắc ý.

- Nó là của ta, ta tìm thấy nó ở khe suối.

Đôi mày Bạch Dạ Thi Nhã giật nhẹ, tiểu nha đầu này là đang muốn chiếm linh vật của nàng.

- Này tiểu nha đầu, nể tình ngươi còn nhỏ tuổi, ta không tính toán. Ngoan, trả đồ cho ta.

- Không. Ngươi cũng là trẻ con, đừng có gọi ta là tiểu nha đầu.

Hoa Hoa cứ thế mà ôm chặt lấy tiểu Hồ yêu, hết cách Bạch Dạ Thi Nhã liền đưa tay kéo nàng ta đứng dậy.

- Đi, cứ ở trong này thì nguy hiểm lắm, ta dẫn ngươi ra ngoài.

- Ngươi có biết đường không?

Bạch Dạ Thi Nhã đứng hình, nàng đã bao giờ ra khỏi rừng lần nào đâu, dĩ nhiên là không biết, khuôn mặt bỗng chốc trở nên cứng đơ, Hoa Hoa nhìn nàng cũng dần thiếu sự tin tưởng.

-Không biết đúng không?

Bạch Dạ Thi Nhã cứng họng, tay gãi mặt khó xử.

- Ừ thì.

Nàng bỗng ra hiệu gọi tiểu Hồ yêu, tiểu Hồ yêu co người sợ hãi.

- Ngươi, dẫn đường.

Đến gần bìa rừng, Bạch Dạ Thi Nhã để Hoa Hoa tự trở về, còn mình thì quay vào trong bàn nốt một số chuyện với Mạnh Bà rồi mới có thể trở mình đến với nhân gian. Nàng vừa quay lưng thì tiểu Hoa Hoa liền nắm lấy tay nàng kéo lại.

-Ngươi đi đâu thế?

- Đương nhiên là vào trong rồi.

Bạch Dạ Thi Nhã thản nhiên, tiểu nha đầu kia nhăn mày lo lắng.

-Muốn tìm chết à. Đi theo ta, ta dẫn ngươi về nhà.

Không biết bây giờ ai mới là người bị xem thành trẻ con, Bạch Dạ Thi Nhã cố vung tay ra nhưng tiểu nha đầu kia cứng đầu kéo nàng đi.

- Bỏ ta ra.

- Không được, bỏ ngươi một mình ở đấy để ngươi tự tìm chết à.

Có vẻ như tiểu nha đầu này hiểu lầm nàng rồi, nàng cố gắng gỡ tay nàng ta ra, từ phía xa, lập loè đuốc đỏ, một thiếu niên trẻ đang tiến về phía này, dường như đang tìm người.

- Tiểu Hoa, tiểu Hoa, muội đang ở đâu vậy, tiểu Hoa.

- Cửu ca, ta ở đây, ta ở đây.

Lưu Chi Cửu chạy đến cạnh Hoa Hoa.

- Muội không sao chứ, bá bá lo cho muội lắm đấy, muội đã đi đâu.

Hoa Hoa tạm gác mọi chuyện qua một bên.

- Có gì muội sẽ giải thích sau, ca, giúp muội, tiểu cô nương đang muốn tìm chết, mau, kéo nàng ta về, mau.

Lưu Chi Cửu không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng cứu người là trên hết, hắn ngay lập tức đồng ý.

- Được, ta giúp muội.

Bạch Dạ Thi Nhã cười ngờ nghệch, vẫn là bị hai kẻ khờ kia kéo đi. Rốt cuộc vẫn chưa kịp bàn xong chính sự đã bị mang đi rồi. Thật quá thảm, đồ đạc của nàng còn chưa kịp thu xếp, còn cả bao nhiêu bảo vật nàng cất giữ bấy lâu nay cũng chưa kịp dùng.

- LÃO THIÊN À, ÔNG LÀ ĐỒ KHỐN KIẾP.

Bạn đang đọc Duyên Khởi Tự Tâm sáng tác bởi AuDuongTieuY31
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AuDuongTieuY31
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.