Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2770 chữ

Đèn dầu đã cạn, trời cũng hửng sáng, sương sớm đọng lại trên những tán lá sau vườn, long lanh, trong suốt. Nền trời ảm đạm, u buồn. Trong ngôi nhà làm bằng trúc, lão Lưu và lão  Bạch đang gật gù trên bàn trà. Cả đêm hai lão không ngủ, lo cho cháu trai và cháu gái mà thấp thỏm khôn nguôi, mới chợp mắt được một chút, từ bên ngoài đã có tiếng oang oang vọng vào.

- Ông ơi, Lưu thúc, cháu và Cửu ca về rồi. Ông ơi, Lưu thúc, cháu và Cửu ca về rồi.

Lão Lưu và lão Bạch bừng tỉnh, người còn chưa thấy mà tiếng của Hoa Hoa đã vào nhà trước rồi. Lão Bạch chậm chạp đón cháu, lão Lưu cũng chống gậy theo sau. Một thân già yếu khó khăn lắm mới ra tới hiên nhà, tiểu Hoa Hoa lao tới ôm lấy lão Bạch, lão Bạch xoa đầu cháu rồi làu bàu.

- Rốt cuộc cháu đã đi đâu? không gặp phải chuyện gì chứ? Có phải lại đi quậy phá rồi đúng không? Nha đầu thối không chịu nghe lời, phải đánh cho mới không hư nữa.

Lão Bạch vừa nói vừa búng trán Hoa Hoa, Lưu Chi Cửu sợ tiểu Hoa lại bị trách móc nên chen lời bao biện.

- Bá bá, tiểu Hoa không có quậy quá, muội ấy chỉ đi hái thảo dược thôi. Bá bá đừng trách muội ấy.

- Đúng đúng, cháu chỉ đi tìm thêm ít thảo dược về để điều chế thuốc chữa đau chân cho ông thôi.

Lão Bạch nghi hoặc.

- Có thật vậy không?

Tiểu Hoa Hoa toát mồ hôi hột cười gượng.

- Thật...ạ.

- Thế thảo dược đâu?

Lần này quả đúng là tiêu đời rồi, làm gì có thảo dược nào ở đây, tiểu Hoa Hoa không muốn ông biết việc mình bị đám công tử kia bắt nạt, càng không muốn ông phát hiện chuyện nàng đi vào núi Bạch Xương, thế nên nàng cố giấu diếm bịa chuyện, trong đầu nàng đang nghĩ ra đủ loại lý do nhưng không thấy cái nào hợp lý. Tay nàng lạnh ngắt tháo giỏ tre đan ở sau lưng xuống vờ tìm kiếm, ai ngờ lại có một cây Thiên niên kiện ở trong. Nàng hớn hở đưa cho lão Bạch, lão Bạch gật đầu tin tưởng.

- Được rồi, ta tin con. Lần sau không được đi đâu qua đêm nữa nghe chưa. Nếu đi đâu cũng phải báo cho thân già này biết một tiếng. Ta già rồi, không thể ngày nào cũng kề sát cạnh cháu đi khắp nơi được. Có hiểu không?

- Dạ cháu hiểu rồi thưa ông.

Phía sau tiểu Cửu, Bạch Dạ Thi Nhã đang khoanh tay tựa cổng. Hồi nãy, nàng nhanh trí kêu tiểu Hồ yêu biến thân chui vài giỏ để lấp liếm qua chuyện, coi như nha đầu kia nợ nàng một lần. Xong việc, nàng rón rén tính bỏ đi, thế nhưng, nha đầu kia đúng là miệng nhanh hơn não. Nàng ta nhìn về phía nàng rồi gọi lớn.

- Này, ngươi lại muốn đi đâu thế. Về tới trấn rồi, ta đưa ngươi đi tìm a nương.

Nàng giật thót mình, kế hoạch thất bại, đành phải tìm cách thoát thân thôi. Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

- Không cần đâu, ta không có nhà, ta chỉ là một kẻ lang thang thôi. Vậy nhá, ta đi đây.

Bạch Dạ Thi Nhã chỉ mải nghĩ cách trốn Hoa Hoa mà quên mất một tiểu Cửu đang đứng sừng sững ở kia. Nghe nàng nói thế, tiểu Cửu long lanh rớm nước mắt, mặt mếu máo níu tay nàng.

- Hoá ra muội không còn nơi nương tựa, thật đáng thương, còn nhỏ tuổi như thế mà đã phải lang bạt khắp nơi. Chẳng trách muội muốn tìm đường chết. Thật quá đáng thương. Ông, bá bá, tiểu Hoa, hay là chúng ta để muội ấy ở lại đi, con sợ muội ấy nghĩ quẩn, không trân trọng mạng sống mà tìm chết một lần nữa.

Ba người kia cũng hoà vào câu chuyện mà tiểu Cửu tự mình liên tưởng kia, cùng nhau oà khóc.

- Thật là một đứa trẻ đáng thương. Hà tất phải cùng đường như thế.

Lão Bạch suýt xoa, lão Lưu phụ hoạ thêm lời.

- Nó còn nhỏ tuổi quá mà.

Tiểu Hoa Hoa sụt sịt, hai mắt sưng đỏ, tay cầm tiểu Hồ yêu đã biến lại thành hình chạy tới ôm lấy Bạch Dạ Thi Nhã.

- Ta không ngờ ngươi lại khổ thế này. Ta sẽ nhận ngươi làm muội muôi, ngươi yên tâm, sẽ không ai có thể bắt nạt ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi. Cứ tin ta, tỷ tỷ đây sẽ không để muội phải chịu thiệt thòi.

Nàng nghĩ thầm, quả này xong đời rồi, Mạnh Bà, nàng ta đang ở đâu, mau tới cứu nàng đi.

Trong hang động sau khe suối, Mạnh Bà đang đọc tiểu thuyết của nhân tộc.

- Tiểu Thanh Di không có nhà, sau khi lưu lạc tới trấn nọ liền được một tiểu Miêu Miêu cứu giúp cho nương nhờ ở hiệu thuốc của gia đình mình. Từ đó, bọn họ sống với nhau vui vẻ qua ngày. Hết cuốn 1.

Nàng gấp cuốn sách lại, tay lấy khăn mùi xoa lau nước mắt nước mũi.

- Hic, thật tội nghiệp tiểu Di. Cuối cùng thì nàng cũng có được một mái ấm. Ách xì.

Nàng hì mũi một hơi.

- Kẻ nào nói xấu bổn cô nương đây vậy.

Mạnh Bà xoắn lọn tóc, nghĩ ngợi một hồi chợt nhớ ra gì đó.

- Thôi xong rồi. Tam công chúa, sao mình lại quên chuyện quan trọng này được nhỉ. Cô nãi nãi ơi, ta tới đây.

Phía bên kia, Bạch Dạ Thi Nhã đầu rối như tơ vò, cả bốn người mang thẳng cô vào nhà, miệng không ngớt, ai cũng muốn hỏi chuyện cô. Tiểu Cửu kéo nàng bên phải, tiểu Hoa lại kéo nàng về bên trái, quay qua quay lại, nàng ngẩn người như cô ngốc.

- Tiểu nha đầu muội từ đâu tới vậy.

- Nha đầu cha mẹ cháu là người ở đâu.

-Muội muội thuộc tộc nào vậy. Nhân tộc? Hồ tộc? Thần tộc? hay người của Ma giới?

Thấy nàng thất thần, lão Bạch là người điềm đạm nhất ở đây, lão tiến lại gần, một tay gạt tiểu Hoa Hoa, một tay gỡ tiểu Cửu. Lão ân cần ngồi khuỵ nửa người xuống vừa tầm nhìn của nàng, khuôn mặt phúc hậu, ý cười hiền dịu xoa đầu nàng.

- Tiểu hài tử, cháu tên là gì?

Bạch Dạ Thi Nhã định thần nhìn lão, nàng cứ thế đăm chiêu. Suốt trăm năm nay, dường như đây là lần đầu nàng cảm thấy một tia ấm áp len lói trong mình. Bởi lẽ cô đơn quá lâu hay do nàng quá nhạy cảm, chỉ là một câu hỏi han bình thường, một hành động bình thường như thế, mà lòng nàng như được sưởi ấm, toàn thân tê dại. Khuôn mặt nàng vẫn vậy, băng lãnh, lạnh lùng, thế nhưng mắt ướt đã ngấn lệ, từng giọt cứ thế lăn dài trên má, sâu thẳm trong đó có chút bi ai, cô độc.

Lão Bạch hỏi nàng như vậy, bất chợt không thể trả lời lão. Nàng không thể cứ thế mà khai tên thật, càng không thể để lộ thân thế. Nàng thoáng nghĩ đại một cái tên qua loa, rồi tìm cách thoát khỏi đây, chờ mấy người này mất cảnh giác, nàng sẽ tẩu thoát nhanh gọn. Mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt mong chờ, nàng miễn cưỡng mở miệng.

- Thiệu...Thiệu.

- Thiệu?

- Thiệu...Thanh...Di. Ta tên Thiệu Thanh Di.

Nàng nói lí nhí, đây là tên của một nhân vật trong cuốn sách mà Mạnh Bà thường xuyên ngồi đọc cho nàng. Thoạt nghe thì là một cái tên rất hay, thế nhưng nàng ghét nhân vật này, do nàng ta quá ngạo mạn, tự luyến, giống ai kia. Ấy vậy mà, trong tình thế này, nàng chỉ nhớ được mỗi cái tên đó. Quả đúng là hoạn nạn nhân bất hiện, vinh hoa tiền quy lai. Nàng thầm oán trách Mạnh Bà, nàng ta rốt cuộc đang ở chốn nào mà không tới đây cứu nàng, nghĩ bụng thấy mình thật xui xẻo, nàng thở dài thườn thượt. Tiểu Hoa Hoa nắm tay nàng, đôi mắt sáng rực.

- Thanh Di, ta gọi là Di muội nha, Ông, cháu muốn muội ấy ở lại, ông đồng ý đi ông.

Lão Bạch cười hiền từ.

- Đừng tự quyết định như thế chứ, chúng ta nên hỏi ý kiến của tiểu Di trước.

Lão Bạch nhìn Bạch Dạ Thi Nhã.

- Tiểu Di, cháu có muốn lưu lại nơi đây không.

Bạch Dạ Thi Nhã chần chừ. Lão Bạch nói tiếp.

- Ta không ép cháu, cháu có thể ở lại và rời đi bất kì khi nào, nếu cháu muốn.

Nàng rõ là phải đi, nhưng sao trong tình cảnh này, nàng lại dao động. Nàng có nhiệm vụ của nàng, họ có cuộc sống riêng của họ, vốn dĩ không phải người cùng đường. Suy nghĩ hồi lâu cũng  thông suốt, cuối cùng thì vẫn phải lý trí mà đáp lời. Nàng mở miệng từ chối, thế nhưng chưa kịp thốt lời thì bên tai bỗng chốc nghe thấy tiếng thì thầm.

- Nhã, Nhã, nghe thấy ta không. Là ta, Mạnh Bà đây.

Bạch Dạ Thi Nhã nghiêng người chau mày gật nhẹ.

- Nghe ta, đồng ý ở lại đi.

- Cái gì cơ?

Nàng cố ghì giọng nho nhỏ. Mạnh Bà hối thúc nàng.

- Nhanh, đồng ý đi.

Tiểu Hoa Hoa háo hức giật giật tà áo nàng. Nàng hết cách liền gật đầu đồng ý. Cả bốn người hân hoan cười rộn rã.

- Tốt quá, muội ấy chịu ở lại rồi. Tốt quá rồi.

Lão Lưu vuốt râu cười khà khà.

- Thế thì tối nay chúng ta phải mở tiệc chào đón tiểu Di rồi.

Tiểu Cửu và tiểu Hoa Hoa dơ tay đồng thanh.

- Nhất trí.

Mộc y quán là một nơi đã lâu đời, một tiệm thuốc nhỏ quen thuộc của người dân trấn Dật Lạc. Lão Bạch chân thân là một cây mộc nhĩ, lão cũng đã tới cái tuổi gần đất xa trời, còn tiểu Hoa Hoa là được lão nhặt về nuôi, thế nên cô bé rất đồng cảm với những bé gái bị bỏ rơi hoặc không nơi nương tựa. Y quán này cũng đã chứng kiến biết bao cảnh sinh ly tử biệt, từ con người đến yêu thú, chỉ cần là những kẻ cần sự giúp đỡ, lão Bạch cũng không ngần ngại mà cho họ ở lại, Bạch Dạ Thi Nhã cũng không ngoại lệ.

Hôm ấy, y quán bận rộn hơn ngày thường, không phải vì do có nhiều người tới khám bệnh, mà là đang chuẩn bị tiệc mừng để chào đón Thiệu Thanh Di. Hiện tại, Bạch Dạ Thi Nhã phải sống dưới cái tên Thiệu Thanh Di ấy, nàng nhàn nhã ngồi chống tay cắn hạt dưa, mọi người cũng không cho nàng đụng việc. Thấy ai nấy cũng bận rộn, nàng nhảy thoắt xuống đất, chạy về phía quầy thuốc, lão Bạch thấy nàng liền vẫy tay gọi lại. Lão đang bắt mạch cho bệnh nhân, sau khi xem xét một hồi, lão gật gù vuốt râu.

- Chỉ là triệu chứng ho bình thường thôi, cô nương yên tâm. Để ta đi lấy thuốc cho cô nương.

Lão Bạch đứng dậy, lão ngạc nhiên thấy tiểu Di đang trèo ghế mở hộp thuốc, cứ ngỡ là nàng chỉ đang nghịch ngợm, thế rồi lão lại thấy bất ngờ hơn sau khi nàng chạy về phía lão.

- Của ông đây, dùng cam thảo đúng không ạ?

- Đúng... đúng rồi.

Lão Bạch đưa thuốc cho cô nương kia, sau đó quay lại xoa đầu tiểu Di.

- Giỏi, rất giỏi. Cháu có thiên phú đấy. Cháu từng học qua về dược liệu rồi à?

- Dạ, cũng biết đôi chút.

- Vậy, cháu có muốn học hỏi thêm không.

- Dạ... có.

Có vẻ như ta bắt được một cục vàng rồi.

Lão vuốt râu cười lớn, tiểu Hoa Hoa thấy thế cũng tò mò chạy lại kéo theo Tiểu Cửu đang bê đồ chồng chất theo. Biết chuyện tiểu Cửu tấm tắc khen Thanh Di, tiểu Hoa Hoa cững mừng rỡ sung sướng.

- Vậy là giờ có người phụ giúp ta rồi, ta tha hồ lười biếng.

Không được có suy nghĩ ấy tiểu Hoa Hoa

Lão Bạch cốc đầu nàng, nàng liếc mắt lanh lảnh khoái chí rồi tiếp tục đi nấu ăn, nàng nghĩ sẽ mỗi ngày nấu ăn ngon cho tiểu Di để mua chuộc nàng làm việc cho mình, lúc ấy nàng sẽ thật lười biếng, đúng là một tiểu nha đầu mưu mô. Vốn dĩ Bạch Dạ Thi Nhã cũng chỉ là một lang băm trong núi thôi, ngoài chữa trị cho các sinh vật ra thì mọi thứ hầu hết là thấy qua sách. Mạnh Bà tạo kết  giới quanh nàng nên nàng cũng chỉ loanh quanh ở khe suốt nhỏ ấy, nay có cơ hội được lĩnh ngộ thêm kiến thức, tội gì mà không theo cơ chứ, thế thì cũng quá hời rồi. Nàng cười tít mắt, Mạnh Bà đang dùng thuật ẩn thân đứng ngay cạnh nàng liền huých tay nàng gọi ra ngoài nói chuyện.

- Tiểu Di ơi tiểu Di.

- Đừng trêu chọc ta nữa, vào thẳng vấn đề chính đi.

Mạnh bà che miệng cười phì đắc chí

- Thật là nóng nảy mà. Không ngờ cô lại dùng cái tên đấy.

Mạnh Bà làm phép, nàng ta từ từ hiện thân sau đó ngồi liền vào bàn rót trà thưởng thức. Bạch Dạ Thi Nhã thấy nàng hơi chướng mắt liền cướp lấy chén trong tay nàng.

- Đây là nhà của người khác, đừng tự ý như thế.

- Được rồi, được rồi. Bây giờ ta giải thích rõ cho cô. Hồi nãy ta kêu cô ở lại, là vì ta cảm thấy... Cô cần một mái ấm cho riêng mình.

- Nghiêm túc đi.

Mạnh bà nghiêng ấm rót trà.

- Thực ra, là ta cảm nhận được nguồn linh lực nho nhỏ từ tiểu Hoa Hoa kia, rất giống với người của thuỷ tộc, mà thuỷ tộc cũng là chỗ qua lại với Hồ tộc của cô, vậy nên ta nghĩ, cô nên ở lại...

- Để theo dõi nàng ta?

- Đúng. Biết đâu chừng sẽ dò la thêm được tin tức.

Bạch Dạ Thi Nhã cười trừ.

- Ta cứ nghĩ cô sẽ đưa ta về Thanh Khâu trước tiên, ai ngờ lại để ta ở nơi này.

Mạnh Bà dừng chén trà trên miệng, nàng ta chần chừ một lúc, sau đó không nhìn nàng mà nói tiếp.

- Nhã, ta có tin tức của Thanh Khâu từ sau khi cô chết, do ta ở địa phủ nên việc thu thập tình báo khá khó khăn. Thời thế thay đổi rồi, nghe nói Hồ tộc vẫn còn, liên minh là nhân tộc tạo nên nhân gian chia nhau cai trị vùng đất liền và biển, trên trời thì có ma giới và thiên giới. Với Hồ tộc, trong đó còn các tộc lớn như: Thuỷ tộc, tiên tộc, và sơn tộc thuộc phe đồng minh. Trên danh nghĩa thì là như thế, nhưng trong cuộc chiến năm xưa, mang tiếng do nội chiến, tiên tộc đã âm thầm trở mặt mượn sức Miêu tộc và tộc yêu thú để đoạt ngôi nhưng thất bại, Tiên tộc khôn ngoan quy hàng, tố cáo Miêu tộc mê hoặc nên nhất thời hồ đồ mà làm phản. Kết quả là tộc yêu thú bị lưu đày, tộc trưởng yêu Miêu bị xử tử, Miêu tộc bị trục xuất khỏi vùng lãnh thổ, Tiên tộc lấy công chuộc tội, chỉ phạt giáng xuống làm quan bát phẩm. Sau kiếp nạn ấy, thiệt hại về người và của là quá lớn, tộc trưởng Thanh khâu, tức cha cô đã chiếu cáo thiên hạ: Nhị công chúa - Bạch Dạ Thi Nhan và Tam công chúa - Bạch Dạ Thi Nhã, vì bảo vệ các thần dân trong tộc mà hy sinh anh dũng. Hiện tại, em trai cô - Bạch Dạ Cao Lãng giờ đang làm tộc trưởng, phụ thân cô đã thoái vị quy ẩn, còn mẫu thân cô...

- Mẫu thân ta làm sao.

- Chết rồi.

Bạn đang đọc Duyên Khởi Tự Tâm sáng tác bởi AuDuongTieuY31
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AuDuongTieuY31
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.