Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2743 chữ

-Chết rồi?

Tiếng cửa gỗ hé mở, thấp thoáng có bóng người, Mạnh Bà làm phép hóa thành bồ công anh bay mất, Bạch Dạ Thi Nhã cảnh giác, nàng tiện tay lấy hũ hạt tiêu trên bàn, ánh mắt sắc lẹm chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với kẻ địch. Có tiếng bước chân, nàng mở hũ hạt tiêu ra, tạt thẳng về phía cửa, một con gà trống nhảy xổ vào người nàng, phía sau là tiểu Hoa Hoa đang rượt đuổi, nàng ta hứng trọn đòn của Thiệu Thanh Di, miệng ho khù khụ, mắt nhắm nghiền không dám dụi.

- Di muội, làm gì vậy, nhanh, giúp ta.

Thiệu Thanh Di lắc đầu, nàng quá nhạy cảm rồi. Con gà trống chết tiệt dám đạp và người nàng , nàng lập tức đuổi theo cho nó một trận.

- Tiểu Hồ yêu, bắt nó.

Tiểu Hồ yêu ló mặt giúp sức, ba người hỗn loạn trong sân vườn, lông gà bay tứ tung khắp nơi, cứ ngỡ là họ đang chơi trò đuổi bắt, tiểu Cửu từ trong nhà cũng chạy ra góp vui. Tiếng cười đùa rôm rả, náo nhiệt, cũng đã lâu lắm rồi lão Bạch mới được thấy lại cảnh này, lão vuốt râu cười mãn nguyện, tựa như một gia đình hoàn hảo dưới nhãn quan của lão.

- Di muội, bên này, qua trái chút.

- Lưu Chi Cửu, đừng lùa về phía ta, nó mổ ta kìa.

- Hai người, thổi mắt cho ta, cay quá, ông ơi, cứu cháu.

Tối hôm ấy, mọi người chào đón Bạch Dạ Thi Nhã trở thành một thành viên trong gia đình, ai cũng vui vẻ mà tha hồ ăn uống no say, hết chén này đến chén khác, tiểu Hoa Hoa và tiểu Cửu tò mò cũng uống một chén sau đó chóng mặt nằm rạp, cả bốn người say khướt rồi ngủ gục, không rõ trời đất. Mạnh Bà hiện thân trong tà váy tím huyền bí, nàng tiến về phía Bạch Dạ Thi Nhã, Bạch Dạ Thi Nhã đưa chén cho nàng ta cùng nhau cạn ly.

- Chúc mừng.

Rượu đã cạn, hai người ngồi dưới trời đêm tĩnh mịch, ánh trăng thoắt ẩn thoắt hiện nấp sau màn mây. Một người trong dáng vẻ thiếu nữ, nhã nhặn, thanh lịch, nhưng thực chất đã có độ tuổi tính bằng hàng ngàn. Một người thì trốn sau hình hài của tiểu cô nương, mang trong mình những nỗi niềm khó nói. Với nàng, hành trình tìm lại ký ức có lẽ sẽ là rất dài, không biết đến khi nào mới là kết thúc. Khi nghe tin mẫu thân qua đời, nàng không đau cũng không buồn, lòng không gợn sóng, nàng thoáng nghĩ bản thân hiện tại được xem là bất hiếu hay bất hạnh. Bất hiếu, bởi là một đứa vô tâm, đến một giọt nước mắt, cũng không rơi vì người. Còn bất hạnh, vì là một kẻ không nơi nương tựa, không có ký ức. Nàng cười khổ, lấy thêm một bình rượu nữa, Mạnh Bà thấy vậy liền cản nàng lại.

- Tiểu hài tử không được uống nhiều rượu.

- Ta không phải.

- Nhưng dáng vẻ hiện tại, thì là như vậy.

Nàng dừng hành động, bỏ bình rượu xuống. Nàng ngước nhìn, bầu trời vẫn vậy, tối đen, mờ mịt không lối thoát. Cảm giác cơ thể bị trói buộc bởi một sợi dây vô hình, nàng luôn hy vọng một ngày, nàng khôi phục ký ức, nàng thật sự chết vì hy sinh bảo vệ một người, một cái chết danh dự, chứ không phải là bị sát hại, và rồi mọi chuyện trở về bình yên. Thế nhưng, mảnh ký ức kia đã nhắc nhở nàng rằng, nàng phải nhớ lại, nàng không được phép quên cái cảm giác ấy, cái cảm giác đau đớn, day dứt, hi vọng, thất vọng, phẫn nộ đều vây nhốt nàng như một chú chim trong lồng. Nàng phải tự mình tìm cách thoát ra, tự mình tìm kiếm một bầu trời tự do.

- Nhã, ta muốn thăm dò nội đan của cô.

Mạnh Bà lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của nàng, nàng ngoái nhìn Mạnh Bà, ngón tay gõ nhẹ xuống ghế trong vô thức, cảm giác bồn chồn, bất an.

- Chẳng phải cô nói nội đan của ta đã vỡ nát nên mới không thể tu luyện được mà.

- Nếu nó thật sự vỡ rồi, có lẽ một chút linh lực cô cũng không thể dùng. Thế nhưng, cô nhìn xem, cô vẫn có thể, dù chỉ là một phần nhỏ của nhỏ.

- Nếu vậy thì... cô thử đi.

Mạnh Bà đưa một tay lên ngực nàng, một tay niệm chú thâm nhập vào thần thức. Biển ý thức mở ra, xung quanh chỉ toàn là một màu đen xám, Mạnh Bà di chuyển, nàng ta thuộc hệ băng, nên biển ý thức của nàng ta chắc chắn sẽ rất lạnh. Nơi này xung quanh chỉ là một màn đêm tối, còn đáng sợ hơn vong xuyên, Mạnh bà cố gắng tìm kiếm, xem xem nội đan của nàng ta có thật là đã chết hẳn chưa, nàng cứ đi mãi, đi mãi, chợt xuất hiện một lam hồ điệp, nó bay lượn vòng quanh nàng, cứ thế rồi bay thẳng về phía trước, có lẽ muốn dẫn nàng đến đâu đó, nàng không ngần ngại liền đi theo nó ngay.

Đã nửa canh giờ sau, Mạnh Bà cũng thấm mệt, thế nhưng, nàng không bỏ cuộc mà bước tiếp. Quả nhiên, không lâu sau đó, một tia sáng len lói hiện ra, trước mắt nàng là khối băng thạch lớn, đây là nơi ánh sáng chiếu duy nhất. Nàng lại gần, phát hiện một hạt giống xanh đang âm thầm nảy mầm dưới lớp băng tuyết ấy, sức sống của nó mãnh liệt đến phi thường. Lam hồ điệp chập chờn bay quanh, như hiểu ý, nàng dồn linh lực tụ lại một điểm, sau đó tung đòn phá tan khối băng thạch kia, cánh bướm bay đến hoá thành đốm tuyết rơi xuống mầm cây, trong nháy mắt, một sức mạnh to lớn phát ra. Mầm cây mọc nhanh như thổi, cứ thế mà lan ra một khoảng nhỏ.

- Hoa Xuyên Tuyết.

Hoa Xuyên Tuyết là một loài hoa màu trắng với ba cánh hoa nhỏ màu xanh ở giữa được bao bên ngoài bởi ba cánh hoa lớn hơn, tạo thành hình ống, nghe nói loài hoa này chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ, nó lại có thật.

Mạnh Bà thoát khỏi biển ý thức, Bạch Dạ Thi Nhã cũng mở mắt, nàng đăm chiêu nhìn nàng ta.

- Sao rồi.

Khoé miệng Mạnh Bà hơi cong, nàng ngồi tư thế bá đạo, mắt ngước nhìn lên, ánh trăng lúc nàng sáng hơn cả.

- Cô hết hi vọng rồi.

Chớp mắt đã mười năm kể từ ngày hôm đó, Bạch Dạ Thi Nhã dưới cái tên Thiệu Thanh Di trở thành một nữ y nổi tiếng trong trấn. Nàng có thiên phú hơn người, thế nhưng, người ta thường kháo nhau gọi nàng là "lãn nhân Di lang", bởi vì nàng rất lười, khám bệnh thì tuỳ hứng, còn một khi đã khám thì lấy với giá cắt cổ. Tuy vậy nhưng lão Bạch cũng chưa từng khiển trách nàng, người đời có thể thấy, nàng là một người xấu tính và khó ưa, thế nhưng với lão, vẻ lương thiện ấy nàng thường thể hiện theo cách mà người ta ghét nhất.

- Lão Bạch đâu, ta không muốn cô ta khám cho ta, đổi người đi. Ai da, đau quá.

- Lão Bạch chậm chạp bước đến.

- Tiểu Di, đừng bắt nạt người ta nữa.

Khoác trên mình một bộ y phục vải thô ráp, tóc búi ngược buộc thêm chiếc khăn che trên đầu, nàng đã lớn thêm đôi chút, ra dáng thiếu nữ hơn, thế nhưng, vẻ đẹp của nàng đã bị lấp bởi những vết tàn nhang, dưới mắt chấm một nốt ruồi lệ, nước da cũng sạm đi. Tuy nhiên những nét xấu xí ấy cũng không thể che đi được đôi mắt hồ ly hút hồn của nàng, nàng chớp nhẹ, tay dùng lực càng mạnh hơn, thiếu niên kia đau đớn gào thét.

- Dừng...Dừng lại, cô là muốn giết người à.

Thiệu Thanh Di cười nhàn nhạt.

- Lưng đau nhức mỏi, người cạn tinh khí, thêm vào đó là mùi rượu nồng nặc, dấu vết son phấn. Không phải là đến chốn ăn chơi hưởng lạc, thì cũng là lén lút tư tình.

Nghe tới đây, Lạc công tử liền đổ mồ hôi hột.

- Tiểu Di à, ta không có, đừng vu oan cho ta như thế chứ. Ta là người làm ăn, khó tránh khỏi phải đến nhưng nơi trăng hoa.

- Vậy sao, ta nghe nói, hôm qua phòng riêng của Lý mỹ nhân tại Xuân Lạc phường, có tiếng kêu la thảm thiết, cứ ngỡ là có ai khi dễ nàng khiến nàng phải la khóc như vậy, sau đó Viên công tử đến làm ầm ĩ một trận đòi tìm người nhưng không thấy, có lẽ tên đấy đã chạy thoát rồi.

Lạc công tử tái mặt, miệng lắp bắp.

- Thật... Thật đúng... là...một... kẻ... chẳng ra làm sao.

Thiệu Thanh Di châm cứu xong, nàng vào kê thuốc cho hắn, phía ngoài cửa, Viên công tử dẫn theo một đám người đến chặn đường, miệng lớn tiếng mắng chửi.

- Tên khốn Lạc Kỳ Gia, mau lăn ra đây cho bổn thiếu gia.

Lạc công tử choàng dậy, hắn cuống cuồng mặc y phục chạy đến núp sau Thiệu Thanh Di.

- Tiểu Di à, cô giúp ta lần này đi, chúng ta là bằng hữu mà.

Nàng xoay người làm lơ.

- Không có món ăn nào là miễn phí cả.

Lạc công tử bất đăc dì liền rút từ trong túi áo, đưa cho nàng một miếng ngọc bội.

- Cô nãi nãi à, hàng hiếm đấy, chỉ có hai miếng thôi, được bán từ mùa xuân năm ngoái. Cầm lấy rồi giữ chân hắn cho ta.

Vừa hay đúng ý nàng, nàng cầm lấy ngọc bội rồi chỉ tay về phía sau.

- Trong sân vườn, có một lỗ chó, ngươi có thể chui qua đấy chạy thoát. Tiểu Hồ yêu, dẫn đường cho hắn.

Tiểu Hồ yêu hiện thân bay đi trước, hắn chạy theo ngay, nàng cười đắc chí còn bồi thêm vài câu mỉa mai hắn.

- Lạc công tử đi cẩn thận, đừng để bị bắt lại nha, Lý mỹ nhân còn muốn gặp lại ngươi.

- Nha đầu, ta sẽ tính sổ cô sau.

Nàng chỉnh lại y phục chuẩn bị ra tiếp khách, lão Bạch chỉ biết lắc đầu. Viên công tử sốt ruột đi qua đi lại, mãi vẫn chưa thấy người, hắn phất tay cho người vào mở cửa, đám người thô lỗ ấy liền làm theo, bọn họ đang tính đạp cửa thì thấy Thiệu Thanh Di từ phía trong bước ra, đám người kia ngay lập tức lạnh gáy mà lui lại phía sau Viên công tử, Viên công tử cũng run sợ ra mặt.

- Thanh...Thanh Di cô nương, ta không có đến phá quán của cô, ta chỉ tìm người thôi, tìm người.

Nàng lạnh lùng nhìn hắn, miệng cười khách sáo.

- Viên công tử muốn tìm người thì cứ việc vào. Mời.

Hắn thấy vậy liền xoay người rút lui.

- Nếu Thanh Di cô nương đã nói thế thì chắc hẳn tên Lạc Kỳ Gia ấy không có ở đây, ta xin phép, cáo từ.

Tiểu Hoa Hoa từ sau nhà chạy ra, đôi chân thoăn thoắt, khuôn mặt rạng rỡ toát lên vẻ tinh nghịch, hiếu động. Nàng lập tức hỏi chuyện.

- Tên Lạc Kỳ Gia đúng là một gã phiền phức. Tốt nhất lần sau hắn đến muội đừng tiếp hắn.

Thiệu Thanh Di nhìn Hoa Hoa, tuy nàng ta ít tuổi hơn, tính cả kiếp trước của nàng cộng vào, nhưng sống cùng nhau những năm qua nàng đã ngầm xem cô ấy như tỷ tỷ ruột của mình.

- Xem ta lấy được gì này.

- Ngọc Lệ Long, muội đúng là xảo quyệt.

- Đi, ta dẫn TỶ đi nướng cá.

- Không cần phải nhấn mạnh như thế. Hứ.

Thấy nàng ta phụng phịu, nàng càng thích trêu chọc, hai người vừa đi vừa đùa nghịch nhau, thật sự như tỷ muội, bỗng từ đâu nghe tiếng sụt sịt, hai người quay lại thì thấy thiếu nhiên quen thuộc kia đang ngồi sau cánh cửa của y quán. Thanh Di liền quay lại xem, Hoa Hoa cũng chạy theo hóng chuyện.

- Sao thế Cửu ca.

Lưu Chi Cửu ngước mắt nhìn.

- Hai muội lén đi chơi bỏ ta ở nhà một mình.

Thanh Di và Hoa Hoa cười phì. Hai người không nhịn được mà bắt đầu lớn tiếng hơn.

- Tưởng gì, đi, muội dẫn ca ca đi chơi.

Bờ sông Túc Duyên.

Thanh Di đang hì hục nhóm lửa, khói xám nghi ngút bốc lên, Lưu Chi Cửu bắt cá bên sông, Hoa Hoa cũng phụ giúp một tay. Sau khi bắt được một giỏ cá đầy, ba người bắt đầu chia phần.

- Hai con to nhất này để cho ông và Lưu thúc, con này cho Di muội, con này của ta, còn con này...

Hoa Hoa chỉ vào còn cá nhỏ nhất.

- Của Cửu ca.

Lưu Chi Cửu làm bộ mặt bất bình, rồi sau đó chạy ra ngồi nhóm lửa tủi thân, Thiệu Thanh Di đi theo hắn, nàng ngồi cạnh đổi con cá của mình cho hắn rồi cười nói.

Của Cửu ca.

- Ta... Ta không có ý đó.

- Cầm lấy, muội đi bắt con khác cho huynh.

Nói là làm, nàng chạy ngay đến bờ sông, nước ở đây rất trong, còn có thể soi gương được. Nàng ngắm nhìn nhìn một hồi lâu, không động đậy cũng không lên tiếng, Hoa Hoa đang ngồi nướng cá liền hét lớn.

- Di muội, nếu muốn thấy bản thân thật xinh đẹp thì đừng có chấm tàn nhang lên mặt nữa, còn cả cái nốt ruồi ấy cũng xoá luôn đi.

Nàng hằn học quay lại đáp lời.

- Tỷ cũng vậy, đừng chỉ nói mình muội.

Hoa Hoa cười hì hì rồi tiếp tục trở lửa nướng cá. Thanh Di thực ra đang nhìn viên hồng ngọc tuỷ ở dưới khe đá, lười vận động nhưng nàng khá tò mò, hết cách, nàng xắn váy lội xuống mò mẫm, mãi một lúc mới có thể lấy lên được. Viên ngọc này cứ kỳ kỳ quái quái ở đâu đó, nó giống như máu của ai đó hoá thành ngọc thì đúng hơn. Nó cũng chỉ như một giọt lệ, chỉ có điều..

- Thanh Di muội muội, đang làm gì đấy.

Lạc Kỳ Gia từ đâu xuất hiện vỗ mạnh vào lưng Thiệu Thanh Di, không chút phòng bị, nàng ngã nhoài về phía trước, viên ngọc trượt khỏi tay nàng, thế nhưng xui xẻo hơn là nó chui thẳng vào miệng nàng, cứ thế, nàng nuốt trọn nó vào bụng. Bỗng chốc lòng nóng như bị thiêu đốt, nàng đứng dậy khỏi mặt nước, tay ôm ngực gào thét, mồ hôi nhễ nhại, tim nàng như chậm một nhịp, đôi mắt hoá đỏ điên dại. Lạc Kỳ Gia thấy bất thường liền muốn dìu nàng nhưng hắn bị nàng gạt ra.

- Đừng đụng vào ta, tránh xa ta ra, đừng có đụng vào ta.

Hoa Hoa và Lưu Chi Cửu hốt hoảng lao tới.

- Có chuyện gì vậy?

- Lạc Kỳ Gia lắc đầu.

- Ta không biết.

Thiệu Thanh Di ôm ngực, lúc này, tim nàng đập càng lúc càng loạn hơn, đầu óc choáng váng, quay cuồng. Nhận thấy sắp không thể  kiểm soát được bản thân nữa, nàng rút từ sau lưng một thanh đoản đao đâm thẳng vào bắp đùi để lấy lại bình tĩnh. Mọi người đều hốt hoảng lo lắng, lúc này, mọi thứ dần ổn định lại hơn, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của nàng càng lúc càng mạnh. Vết thương rỉ máu thêm nước sông cũng lạnh ngắt, nàng liền vô thức ngã xuống, bất tỉnh ngay tại chỗ. Lạc Kỳ Gia ôm lấy nàng, hắn gấp gáp bế nàng ra khỏi dòng nước.

- Mau, đưa nàng về.

Bạn đang đọc Duyên Khởi Tự Tâm sáng tác bởi AuDuongTieuY31

Truyện Duyên Khởi Tự Tâm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AuDuongTieuY31
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.