Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 509 chữ

Trần đình tức giận vô cùng nhìn lấy tên vi bị trói , lão gằn giọng hỏi

" Là ai sai khiến nhà ngươi giấu bản đồ vào giường của ta hả , khai mau ra cho ta "

Vi hai mắt trợn tròn , việc này hắn làm vô cùng bí mật tại sao lại bị phát hiện , trần đình dùng lôi hệ linh lực phóng vào cơ thể của hắn , vi đau đớn khắp toàn thân , giống như bị hàng ngàn ngọn lửa thiêu cháy , hắn rất muốn cố chịu đựng nhưng không thể nào chịu được nổi liền phải nói ra sự thật

" Là... là... là "

" Lâm... nhất ! "

Lão nhíu chặt mày thầm nghĩ

" Công tử thứ bảy của Trấn Quốc Công Lâm tiên chi ! "

Trên đường Tông Duệ đang đi lại bất ngờ bị một nhóm người áo đen tập kích , cậu liền cắt đuôi được bọn và đến lâm phủ

" Lâm nhất này gian manh thật , hắn ta cũng chẳng qua chỉ là con của vợ lẽ , vậy mà gan cũng to thật , dám phái người hành thích , tên này giết mình sẽ nghĩ có thể nhân cơ hội này làm cho thiên hạ đại loạn và bản thân dùng chút quân đội ít ỏi của mình có thể làm vua , đúng là thằng đần ! "

" À thiếu gia lâm thanh vũ , xin cậu hãy dừng chân một chút ! "

" Khải Vương !!! "

Lâm thanh vũ thấy cậu liền lập tức quỳ xuống hành lễ

" Xin chào Khải Vương điện hạ"

" Bình thân mau mau bình thân , chúng ta là bạn của nhau thì không cần khách khí như thế "

" Ngài là điện hạ còn thảo dân chỉ là dân đen , đây là lễ chế lẫn rồi , lần sau gặp lại điện hạ thần vẫn làm như vậy "

" À ta nói cái này nghe ! "

Cậu kề sát nói thầm vào tai Lâm thanh vũ , mặt cậu ta bỗng nhiên biến sắc , rồi lập tức quỳ xuống dập đầu liên tục

" Nên nhớ nhổ cỏ phải nhổ cả rễ sâu ! "

" Điều điện hạ dặn thảo dân đã hiểu , thảo dân sẽ đi làm ngay "

" Thiên hạ này là của nhà ta , mà hắn còn vọng tưởng truất quyền "

" Đừng giết hắn nhưng cũng đừng để hắn xuất hiện nữa "

Cậu phất ống tay áo leo lên lưng ngựa rời đi , cái câu nhổ cỏ phải nhổ tận rễ sâu làm cậu nhớ đến thượng phụ thái sư , cậu hướng đến vương phủ lê nguyên thống , sau tất cả sự kiện ngày hôm nay cậu cũng mệt mỏi mà muốn về nhà ngủ , lâm thanh vũ đẩy cửa phòng của thằng em trai , và không phát hiện lâm nhất ở chỗ nào .

Bạn đang đọc Em Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Phu Quân Đấy ! sáng tác bởi Debach
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Debach
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.