Không khí nơi đây tĩnh lặng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng gió rít nhẹ qua những khe đá cổ kính , hơi thở của lịch sử dường như vẫn còn vương vấn trong từng viên gạch , từng bức phù điêu.
Lý Tông Duệ đến Ẩn Long Tháp bái kiến Tuyết Trung Đạo Nhân Nguyễn Dư , đây là người thầy năm nào luôn dạy bảo cậu bảo vệ cho cậu , khi xưa cậu bị lý nhật ngân móc mắt chính thầy đã chữa trị cho cậu , nhờ ơn thầy mà hai mắt của cậu được bình phục , thầy sống trong đó một thời gian rất là lâu , từ khi cậu biết thầy thì chưa từng thấy thầy rời khỏi tháp , ẩn long tháp có chín tầng tương ứng với chín tầng may , là nơi cất giữ tuyệt học thiên hạ , thầy sống trên tầng cao nhất
Hà tiên sinh, với khuôn mặt phúc hậu in hằn dấu vết thời gian, vội vàng bước ra đón
“ Điện hạ ! Người trở về rồi! ”
" Chào hà tiên sinh ! " Giọng cậu ấm áp mang theo sự gần gũi thân thiết
" Hà tiên sinh dạo này vẫn khoẻ chứ "
" Nhờ ơn phúc chúa thượng mà lão đây vẫn khoẻ" - giọng lão đầy sự kính trọng
" Ừm "
" À thầy ta vẫn còn ở trên lẫn à ! "
" Vâng , từ khi người rời khỏi thầy ấy chưa bao giờ đi xuống "
" Vậy ta lên thăm thầy ấy đây "
" Vâng ! "
Cậu mỉm cười vỗ vai lão rồi bấm thang máy lên lầu
Cánh cửa thang máy mở ra , trước mắt cậu một lão nhân đang ngồi đọc sách , mái tóc người này bạc trắng như tuyết , mặc một bộ bạch bào đạo giáo , cổ đeo tràng hạt khắc sáu chữ chân ngôn
" Con chào thầy ! "
Lão nhân đưa ánh mắt nhìn cậu , lão liền nở nụ cười rồi đặt cuốn sách xuống nói
" Về rồi à , mau mau lại đây ngồi nào ! "
" Ba năm xa cách người vẫn thích ở đây đọc sách , chẳng lẽ người không muốn ra ngoài xem thế gian phồn hoa này "
" Ta già rồi thích ở một mình , ta nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ ra khỏi nơi này nữa "
" Thầy à quá khứ đã qua chúng ta nên bước tiếp "
" Thôi đừng nói chi chuyện xưa của ta nữa nói về con đi , con tính trở về làm gì "
" Con sẽ kể một bí mật cho thầy biết "
...
" Thật sự như vậy , con thật sự nhớ được kiếp trước còn nhớ được mình là thánh tổ cao hoàng đế , vị hoàng đế khai quốc đó "
" Vâng , con cũng không ngờ mình lại có thể nhớ lại kiếp trước "
" Thế thì sẽ khá hài hước đây ! "
" Con cũng nghĩ như vậy , một hoàng đế khai quốc lại là cháu ngoại của một quyền thần nhiếp chính triều đại mình , lại là con của cháu chắt mình , đúng là tấn trò đời "
" Thế tu vi của con có tăng tiến gì hay không ? "
" Có , tất cả tu vi kiếp trước con đều có lại "
" Vậy thì thực tốt , nếu vậy con hãy mau chóng lên ngôi báu , đại hùng chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua tất cả cường quốc xung quanh "
" Không nha ! "
" Tại sao hả ? "
" Tất cả đều là thiên mệnh rồi , con quyết không can thiệp vào thiên mệnh , người đừng quên thánh tổ con đây chính là môn chủ đời đầu của thiên đạo tông , cho nên con chỉ tuân theo thiên đạo chứ không bao giờ thay đổi thiên đạo định sẵn "
" Con thật sự nghĩ như vậy "
" Con chưa từng nghĩ xem thiên đạo tại sao lại cho con nhớ được kiếp trước , có lẽ ông trời muốn con thống lĩnh tộc dân đại hùng "
" Không là không , thiên mệnh đã định , con không làm trái đâu "
" Cái thằng nhóc này sao nói hoài nó không nghe vậy trời "
Nguyễn dư tức giận nhéo tai cậu
" A , đau tai thầy "
" Làm vua bộ chết con à "
" Không , a , đau tai thầy ơi " .
Đăng bởi | Debach |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |