Đừng Có Vừa Đi Vừa Nghịch Điện Thoại
Đầu óc mơ hồ, tay và chân đau nhức như vừa bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm vào.
Hắn vẫn nhớ rõ mình bị một con quái thú tấn công, nhưng hình như vẫn chưa bị ăn thịt?
Rhode mở mắt, không nhìn thấy trần nhà quen thuộc.
Ánh sáng mặt trời chói chang khiến hắn vô thức nheo mắt lại. Bản năng khiến hắn muốn đưa tay lên che, nhưng lại không thể.
Tiếng kéo rèm vang lên khe khẽ, ánh sáng chói mắt dịu bớt đi phần nào.
“Xem thời gian thì chắc cậu ta cũng tỉnh rồi.”
Một giọng nói già nua vang lên, nghe như của một bà lão.
Nhưng thứ ngôn ngữ bà ta dùng hoàn toàn xa lạ, không phải tiếng Trung, ít nhất không phải tiếng phổ thông.
Cũng không giống tiếng Anh hay bất kỳ ngôn ngữ nào mà Rhode từng biết.
Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy bên cửa sổ là một bà lão tóc hồng, khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ kỳ lạ.
Chắc hẳn, người vừa lên tiếng chính là bà ấy.
“Cậu cảm thấy thế nào rồi?” Một giọng nói hiền từ của đàn ông vang lên từ phía đối diện. Rhode quay lại, thấy một ông lão đội mũ hề đang ngồi xếp bằng trên ghế.
Dĩ nhiên, câu nói đó hắn cũng không hiểu.
Cổ họng khô khốc, Rhode khó nhọc hỏi: “Đây là đâu?”
Hai ông bà lão liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, cũng không hiểu hắn đang nói gì.
Rhode nghĩ một lúc, thử đổi sang tiếng Anh: “Where is this? Who are you?” rồi chuyển sang tiếng Quảng Đông bồi: “Ưm… Lì độ hại biên độ?”
Thấy ánh mắt ngày càng khó hiểu của họ, Rhode cười khổ trong lòng.
Phổ thông không xong, tiếng Anh không ổn, tiếng Quảng Đông bồi cũng chẳng được nốt, phải làm sao đây?
Ông lão đội mũ hề nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi ghế. Rhode nhận ra ông ấy đứng còn không cao bằng lúc ngồi.
Suy nghĩ đó đúng là hơi bất lịch sự. Rhode tự trách mình rồi chú ý đến sự linh hoạt đáng kinh ngạc của ông lão, không giống chút nào với một người già.
“Có vẻ là bất đồng ngôn ngữ nhỉ? Phiền phức thật.” Ông lão có vẻ đau đầu.
“Ngôn ngữ này chưa từng nghe qua.” Bà lão tóc hồng hỏi: “Rốt cuộc ông nhặt đứa trẻ này từ đâu về vậy?”
“Ngay trong khu rừng, tôi đã nói rồi mà.”
Đúng lúc này, cánh cửa gỗ vang lên tiếng gõ. Một cô gái tầm 17-18 tuổi bước vào:
“Hội trưởng, thời gian cũng đến rồi, nếu không xuất phát ngay sẽ lỡ cuộc họp định kỳ đấy.”
“A, suýt nữa thì quên. Porlyusica, đứa trẻ này nhờ bà chăm sóc được không?” Ông lão quay sang hỏi bà lão tóc hồng.
“Tôi từ chối. Tôi ghét con người, Makarov à. Vả lại chỗ này ồn ào quá.”
Miệng nói ghét con người, nhưng bà tóc hồng vẫn đỡ Rhode ngồi dậy, rót một ly nước rồi đưa cho hắn.
“Cảm ơn.” Rhode buột miệng nói.
Porlyusica nghe không hiểu, nhưng có lẽ đoán được ý nghĩa lời hắn.
Bà không đáp, quay lưng rời đi: “Vết thương của cậu ta đã không sao nữa. Tôi về đây.”
“A, cảm ơn nhé.” Makarov hiểu tính bà bạn già này, biết khuyên cũng vô ích.
Rhode uống một ngụm nước để làm dịu cổ họng, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn bà tóc hồng rời đi.
Ông lão thấp bé đang nói chuyện gì đó với cô gái mới vào.
Hai người nói bằng ngôn ngữ Rhode nghe không hiểu, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn, có lẽ đang bàn chuyện liên quan đến mình.
Cơn đau nhẹ từ chân trái khiến Rhode cau mày. Hắn nhận ra tay trái và eo mình đều được băng bó, trán cũng được quấn kỹ càng.
Những vết thương trên người làm hắn nhớ lại việc bị tấn công.
Câu chuyện diễn ra kỳ lạ không khác gì ác mộng.
Rhode nhớ rằng vì thức đêm chơi game với bạn cùng phòng, sáng hôm sau không dậy nổi. Hai đứa bạn đi mua đồ ăn không quay lại, mãi chẳng thấy đâu.
Đói không chịu nổi, hắn phải kéo tên còn lại ra ngoài tìm họ.
Hai người chia nhau, một người đi về phía nhà ăn mới, người kia đến nhà ăn cũ.
Trong lúc leo lên cầu thang, vừa đi vừa xem điện thoại, hắn không cẩn thận bị vấp ngã đau điếng.
Khi đứng dậy, trước mắt hắn không còn là cảnh quen thuộc nữa mà là một khu rừng rậm.
Làm sao đây khi phát hiện mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ?
Không sao cả, việc đầu tiên là mở điện thoại kiểm tra định vị, nếu cần có thể gọi khẩn cấp.
Nhưng hắn lại không tìm thấy điện thoại.
Khi vừa vấp ngã, hình như điện thoại đã văng ra xa.
Hắn nhận ra tình huống này có vẻ không ổn, có lẽ hắn đã gặp phải điều gì đó mà khoa học không thể giải thích.
Hắn từng xem trên truyền hình một chương trình tên là "Thoát khỏi Khoa học", kể về những trường hợp kỳ lạ, chẳng hạn một người đang ngủ trong nhà, tỉnh dậy bỗng thấy mình ở một thành phố cách đó cả ngàn dặm.
Có lẽ hắn cũng rơi vào trường hợp tương tự. Nhưng hắn còn lo lắng về một khả năng tệ hơn: đây không phải một thành phố khác, mà là một thế giới khác.
Liệu hai người bạn cùng phòng của hắn có gặp phải chuyện tương tự, nên mới chưa quay về?
Dù thế nào, hắn cần tìm người để hỏi thăm.
Rhode cố gắng xác định hướng đi, sau khi do dự một lúc thì quyết định đi về phía tây, nơi cỏ dại có vẻ đã bị giẫm nát.
Đăng bởi | khong_0 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 17 |