Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng Có Vừa Đi Vừa Nghịch Điện Thoại (2)

Phiên bản Dịch · 992 chữ

Nhưng chỉ vài phút sau, hắn đã hối hận. Bởi hắn vô tình đánh thức một con quái thú khổng lồ, to như voi.

Con quái thú này chưa từng thấy bao giờ: toàn thân đầy đốm, đầu và móng giống lợn, nhưng lại có thân hình của gấu.

Cành cây mà Rhode bẻ để tự vệ không hề khiến con quái thú e dè.

Trong khoảnh khắc quái thú lao tới, cành cây gãy nát, còn Rhode thì bị hất văng ra xa, sau đó ngất đi hoàn toàn.

Trong cơn mê man, hắn nghe thấy tiếng chim hót, tiếng sói tru, tiếng ếch kêu, và cả những tiếng gầm rú của những loài thú không rõ tên.

Rõ ràng, nơi này không phải thế giới bình thường. Nhưng lúc đó, Rhode đã không còn sức để suy nghĩ thêm.

Hắn chỉ cảm thấy cái chết đến quá bất ngờ, còn bao nhiêu điều chưa kịp thực hiện.

Nếu có kiếp sau, hắn nhất định sẽ không chơi điện thoại khi đang đi bộ, đặc biệt là khi leo cầu thang.

Nhưng xem ra lần này hắn chưa chết. Có lẽ những người ở đây đã cứu hắn?

"Chào cậu!"

Dòng suy nghĩ của Rhode bị cắt ngang bởi một giọng nói dịu dàng. Đó là cô gái trẻ vừa bước vào trước đó.

Cô mặc chiếc váy liền thân màu đỏ sẫm, mái tóc dài màu trắng buông xõa xuống ngang eo, phần tóc mái được buộc gọn lên đỉnh đầu.

Cô có khuôn mặt thanh tú, nụ cười dịu dàng, khiến bất kỳ ai gặp cũng phải ngoái nhìn.

Rhode không hiểu cô nói gì, nhưng nhìn cách cô vẫy tay, có lẽ đó là lời chào.

"Chào cô." Rhode đáp lại. Nụ cười rạng rỡ của cô gái làm hắn cảm thấy bớt căng thẳng.

Đúng như hội trưởng nói. Cô gái lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là vậy":

"Rất tiếc, tôi cũng không hiểu cậu nói gì. Chắc hẳn cậu đang rất bối rối và lo lắng."

"À, câu này cậu cũng không hiểu… Tóm lại, hội trưởng có việc phải ra ngoài, nhờ tôi tạm thời chăm sóc cậu."

Cô gái cố gắng dùng cử chỉ để giao tiếp, nhưng không mấy hiệu quả.

"À, đúng rồi! Tôi chưa giới thiệu. Tôi tên là Mirajane."

Cô chỉ vào mình, chậm rãi nói từng chữ: "Tôi, Mi-ra-jane."

"Mi-ra-jane?" Rhode chậm chạp lặp lại vài âm tiết mà hắn không hiểu.

Mirajane nở nụ cười tươi tắn: "Đúng rồi, Mi-ra-jane."

Nụ cười ấy làm Rhode cảm thấy ấm áp. Hắn thử nhắc lại hai lần nữa, phát âm ngày càng chuẩn:

"Mirajane." Hắn đã học được từ đầu tiên trong thế giới này.

"Còn cậu thì sao?" Mirajane chỉ vào mình: "Tôi, Mirajane."

Sau đó chỉ vào Rhode: "Còn cậu?"

Rhode hiểu ý, chỉ vào mình: "Rhode."

"Rh… ode?" Mirajane nhắc lại theo cách cô nghe được.

"Rhode." Hắn chỉnh lại phát âm cho đúng.

Cuộc trò chuyện dù đơn giản nhưng cũng coi như đã bắt đầu.

"Hân hạnh được gặp, Rhode." Cô gái nói, đưa tay phải ra.

Rhode nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: "Hân… hân hạnh… Mirajane."

Dù không học được câu chào đúng nghĩa, nhưng hành động của hắn đã thể hiện sự tôn trọng.

Bỗng nhiên, bụng Rhode phát ra tiếng kêu ọc ọc.

Hắn xấu hổ ôm bụng, há miệng nhưng không biết nên diễn đạt thế nào.

Mirajane mỉm cười: "À, cái này tôi hiểu. Chờ một chút nhé."

Cô ra dấu hiệu bảo hắn yên tâm, sau đó quay người rời khỏi phòng.

Rhode nhìn theo bóng dáng cô rời đi, cầm ly nước lên, nhấp từng ngụm nhỏ và bắt đầu sắp xếp lại những ký ức ít ỏi sau khi ngã xuống.

Trước hết là khu rừng kỳ lạ xuất hiện, loài thú khổng lồ chưa từng thấy, và những con người nói thứ ngôn ngữ xa lạ.

Nơi này chắc chắn không phải thế giới hắn từng biết, và càng không phải thế giới bình thường.

Rhode muốn biết mình đã bất tỉnh bao lâu, trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì. Hắn muốn biết đây là đâu, làm sao để trở về.

Nhưng với rào cản ngôn ngữ, những câu hỏi này chẳng biết phải hỏi ai, thật đau đầu.

Hắn nhẹ nhàng vén chăn, phát hiện chân mình vẫn còn đau, nhưng đã có thể cử động, chứng tỏ vết thương không nghiêm trọng lắm.

"Đừng di chuyển nhiều thì hơn… Dù cậu không hiểu tôi nói gì." Mirajane mang một khay đồ ăn vào, đặt lên tủ đầu giường rồi ra dấu mời Rhode ăn trước.

Khay thức ăn gồm một ly sữa và hai chiếc sandwich trông rất tinh tế.

Miếng bánh mì hình tam giác cắt gọn gàng, kẹp giữa là rau diếp, cà chua và thịt nguội, màu sắc tươi sáng rất hấp dẫn.

Rhode cầm lên một chiếc, hơi ngập ngừng nhìn Mirajane như muốn hỏi ý.

Dưới cái gật đầu của cô và sự cồn cào của dạ dày, Rhode cắn một góc nhọn của tam giác.

Bánh mì mềm mại, thịt nguội thơm ngon.

Cà chua hơi chua, nước sốt lại ngọt quá khiến hắn chưa quen. Nhưng rau diếp tươi mát đã xoa dịu cảm giác đó.

Nuốt xuống miếng đầu tiên, Rhode cảm thấy mình thật sự như được hồi sinh.

Tuy nhiên, sau đó hắn chẳng kịp thưởng thức hương vị nữa, chỉ chăm chăm ăn ngấu nghiến.

Một chiếc sandwich nhanh chóng hết sạch, cơn đói của hắn giảm đi rõ rệt. Cầm ly sữa lên, hắn nhận thấy thành ly còn ấm, chắc hẳn đã được hâm nóng cẩn thận.

Đây chắc chắn là một cô gái dịu dàng và chu đáo.

Rhode nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích.

Mirajane mỉm cười, lặng lẽ nhìn hắn ăn uống.

Bạn đang đọc Fairy Tail: Ta Không Muốn Làm Hội Trưởng (Dịch) của Tưởng Cật Băng Bổng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khong_0
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.