Danh tiếng của hội dường như có chút vấn đề
“Vậy quyết định thế nhé! Tôi sẽ giúp anh tìm những tài liệu cần thiết, cũng có thể giải thích, còn anh thì dạy tôi về tiếng Hán!”
Theo như Mira nói, Levy rất thích sách, là người quen thuộc với thư viện của hội nhất.
Ngoài kiến thức về ma pháp, Rhode còn cần hiểu về lịch sử, địa lý, văn hóa và nhiều khía cạnh khác của nơi này.
Những điều đó đều có thể hỏi Levy, ngay cả khi cô ấy không nhớ hết, cũng biết cần phải tìm ở đâu.
Nếu có sự giúp đỡ của Levy, hiệu quả học tập của hắn có thể tăng lên rất nhiều.
Mà Levy lại hứng thú với ngôn ngữ mẹ đẻ của Rhode, vậy là đôi bên vừa hay có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Người không vui chỉ có Jet và Droy, nhưng vì Rhode không có biểu hiện gì đặc biệt khi gặp Levy nên họ cũng không nói gì bất lịch sự.
Nhưng mà… nói đi cũng phải nói lại, Levy dễ thương như vậy, hắn lại chẳng có phản ứng gì?
Đây lại là một kiểu không vui khác rồi.
Ban đầu Rhode không hiểu được sự thay đổi cảm xúc kỳ lạ của hai người kia, sau đó nghe Mira kể một chút chuyện phiếm.
Ba người này lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mà Jet và Droy gần đây còn đang tìm hiểu các cách tỏ tình mà con gái thích.
Rhode bừng tỉnh:
Thì ra là… À không, nói vậy về đồng đội của mình thì hơi thất lễ, phải gọi là “hộ hoa sứ giả” mới đúng.
Tuy nhiên ánh mắt hắn nhìn hai người kia lại như đang nhìn đám người cặn bã.
Nhìn Levy trông chỉ như một cô nữ sinh trung học thôi chứ mấy?
“Bọn họ như vậy có tính là phạm pháp không?”
“...” Mira che miệng cười, “Levy đã mười sáu tuổi rồi, nếu cô ấy biết cậu nói vậy, chắc chắn sẽ rất buồn.”
“...” Rhode im lặng một lát, nhớ ra Mira mười tám tuổi, chênh nhau hai năm cũng có thể hiểu được...
“Nhưng mà vẫn không đúng nhỉ,” hắn nói, “mười sáu tuổi vẫn là vị thành niên mà.”
“Không phải đâu, ở vương quốc Fiore, mười lăm tuổi đã có thể uống rượu và... làm đủ mọi chuyện rồi.”
Mira chỉ vào Cana đang ôm thùng rượu, nửa tỉnh nửa say, “Ví dụ như Cana, từ năm mười ba tuổi đã bắt đầu uống rượu rồi.”
“Ồ...” Rhode cảm thấy ví dụ của Mira có nhiều chỗ để soi mói thêm.
Nhưng mà ở cái hội này, không tuân thủ quy tắc dường như cũng khá bình thường.
Cuộc hẹn với Levy tất nhiên sẽ bắt đầu từ ngày mai, hôm nay cô ấy vừa mới trở về, cần nghỉ ngơi sau một chặng đường dài.
Jet và Droy thì lại đặc biệt phấn chấn, không về nhà mà ở lại công hội trò chuyện với những người quen về trải nghiệm trong chuyến đi lần này.
Rhode có chút ngưỡng mộ, phải nhanh chóng học xong ma pháp để có thể tự mình đi nhìn ngắm thế giới kỳ diệu này.
Tất nhiên, trọng điểm vẫn là tăng tốc kiếm tiền trả nợ.
Một người không dám dùng đến những từ như “xài thả ga” như hắn, bây giờ đang gánh một khoản nợ lớn, cảm giác toàn thân cứ không yên.
Trong bữa tối ở quán rượu, hắn lại giống như hôm qua, giúp lau bàn ghế, quét dọn rồi dẫn theo Warm về nơi mình thuê trọ.
Căn phòng vẫn đen kịt như hôm qua, có vẻ lạnh lẽo.
Nhưng Warm lại giống như một chú chó con, đi khắp nơi ngửi ngửi, nhìn nhìn, khiến căn phòng trống trải tăng thêm chút không khí sinh hoạt.
Rhode để mặc Warm tự do khám phá, bản thân ngồi xếp bằng trên giường, tập trung như ban ngày để minh tưởng, rèn luyện tinh thần, tăng cường ma lực trong cơ thể.
Đến khi cơn buồn ngủ và mệt mỏi ập đến, hắn mới qua loa rửa mặt, thổi tắt đèn dầu rồi đi ngủ.
Trước khi ngủ còn nghĩ rằng đèn dầu không tiện, sớm muộn gì cũng phải mua một cái đèn ma pháp.
Warm như một cục bông nhỏ, nằm im bên gối của Rhode, cho đến gần sáng, cơ thể dần trở nên trong suốt rồi biến mất.
Đêm đó, Rhode luôn cảm thấy ấm áp trong giấc mơ, đặc biệt thoải mái.
Sáng hôm sau, hắn thức dậy đúng giờ, rửa mặt và chuẩn bị ra ngoài.
Khi hắn dọn dẹp giường chiếu xong, lại cảm thấy hình như thiếu cái gì đó.
“Warm đâu rồi?” Rhode cúi người nhìn xuống gầm giường, “Warm?”
Tìm một vòng trong phòng, hắn mới nhớ ra có thể dựa vào liên kết ma lực để xác định vị trí của Warm.
Hắn nhắm mắt lại, phát hiện ma lực của mình so với hôm qua đã tăng lên đáng kể, hơn nữa hiện tại dường như chưa bị tiêu hao.
“Là hết thời hạn hay là khi mình ngủ nó tự quay về?”
Rhode không rõ tình hình, quyết định triệu hồi lần nữa:
“Ta là người kết nối con đường giữa hai giới, ngươi, sinh linh của thế giới khác, hãy đáp lại lời triệu hoán của ta, vượt qua cánh cổng!”
Mặt dây chuyền phát ra ánh sáng vàng xanh xen lẫn, ma lực trong không khí tụ lại, Rhode nắm chặt dây chuyền, hô lớn câu cuối cùng:
“Mở ra đi, cánh cổng kết nối thế giới khác!”
Một chút ma lực từ cơ thể hắn rút ra, bóng dáng nhỏ bé màu trắng xuất hiện trên sàn nhà.
Warm hơi ngơ ngác một chút, lập tức nhảy lên lòng Rhode, cọ cọ liên tục.
“Cậu đúng là nhảy giỏi thật.” Rhode đón lấy Warm rồi xoa nắn một hồi, sau đó hỏi, “Vừa rồi bên cạnh cậu còn đồng bạn nào khác không?”
Warm lắc đầu, nó luôn ở trong tổ ngủ.
“Vừa nãy ta cảm thấy ngoài cậu ra, còn có thể triệu hồi thêm một thứ khác nữa… không biết là gì.”
Đôi mắt đen láy của Warm nhìn hắn, ánh lên vẻ ngây thơ trong sáng đến ngu… à không, ngây thơ đầy thuần khiết.
“Xem ra cậu không biết rồi.” Rhode xoa đầu Warm, đặt nó xuống rồi lại cầm dây chuyền lên, “Thử lại lần nữa không phải là biết ngay sao.”
“Ta là…”
Dây chuyền vừa bắt đầu phát sáng, hắn liền dừng phép thuật.
“Thôi vậy, tự thử ở nhà cảm giác không an toàn lắm, vẫn nên đi hỏi hội trưởng.”
Hắn ôm Warm, khóa kỹ cửa phòng rồi xuống lầu ra ngoài.
Hôm nay Goodman đến sớm, đã sắp xếp xong quầy hàng: “Chào buổi sáng, Rhode…”
Anh ta chú ý đến Warm đang lè lưỡi: “Đây là thú cưng của cậu à?”
Rhode nhận ra một vấn đề quan trọng, chủ nhà có phải thường ghét người thuê nuôi thú cưng không nhỉ?
May mà Warm không hoàn toàn là thú cưng.
“Nó tên là Warm, tôi dùng ma pháp triệu hồi từ thế giới khác.” Rhode nói, “Warm, chào đi nào.”
“Lô lô~” Warm phát ra tiếng kêu đáng yêu.
“Ma pháp à, thảo nào tôi chưa từng thấy loại động vật này.” Goodman có chút ngưỡng mộ, “Hay là chờ con trai tôi lớn thêm chút nữa, cũng để nó học ma pháp.”
“Anh có con trai à? Thật tốt quá, sau này nó cũng có thể gia nhập Hội Fairy Tail.”
“Ha… ha ha… đúng vậy, đúng vậy, nhưng mà nó mới ba tuổi, chuyện này còn xa, còn xa.”
Không hiểu sao Rhode cảm thấy Goodman cười có chút khô khan.
Vì hắn vẫn chưa biết rằng danh tiếng của hội nhà mình chia thành hai loại đối lập — vừa là hội đáng tin cậy nhất, vừa là hội cần đề phòng nhất.
Fairy Tail hiện giờ là một trong những hội nổi tiếng nhất cả nước, được gia nhập vào đó đối với các pháp sư mà nói là điều rất đáng tự hào.
Ngoài ra, người dân thường xuyên tiếp xúc với các pháp sư, biết rằng phần lớn họ đều là người tốt.
Gây rắc rối và phá hoại đồ đạc chỉ là chuyện nhỏ, bởi họ luôn cố gắng bồi thường và sửa chữa những gì đã phá.
Điều Goodman lo lắng nhất là, trong đó có rất nhiều kẻ kỳ quặc và “đứa trẻ có vấn đề.”
Nếu đưa con trai mình vào đó… liệu nó có nhiễm phải tật xấu nào không? Có khi nào lại phá nhà phá cửa không?
Bình thường xem họ đánh nhau, phá hủy hội thì thấy rất vui nhộn, nhưng nếu con trai mình lại trở thành nguồn vui nhộn đó…
Goodman cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Đăng bởi | khong_0 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |