Tạm biệt, những nữ tướng tôi hằng ao ước
Cách hội quán chưa đến một cây số, dù có đi bộ chậm rãi thì cũng chẳng mất đến hai mươi phút.
Trên đường, các quầy hàng và cửa tiệm bán đồ ăn sáng liên tục tỏa ra những mùi thơm quyến rũ, khiến bước chân của Rhode không khỏi bị cản trở.
Warm còn khổ sở hơn cả Rhode, cái lưỡi dài thè ra, đôi mắt mở to không biết nên nhìn vào đâu.
Nơi này đồ ăn đa dạng không kém gì phong cách quần áo, từ món Trung, món Âu, đến món Nhật đều có đủ.
Rhode chọn một quán bánh bao nhìn vừa ý, mua hai cái, một cho mình và một cho Warm.
Hắn chỉ ăn một nửa, sau đó đưa nốt nửa còn lại cho Warm.
Hắn nghĩ trước khi tài chính dư dả hơn thì vẫn nên tiết kiệm, thay vì mua bánh bao thế này, có lẽ ăn một bát mì ở hội quán sẽ hợp lý hơn.
Warm thì ngược lại, ăn rất vui vẻ. Có lẽ vì ở nơi như Vực Gió Hú, tài nguyên vô cùng khan hiếm, nên đứa nhỏ này chẳng bao giờ kén ăn.
“Chào buổi sáng, Mira.”
“Chào buổi sáng, Rhode, cả Warm nữa.”
Hôm nay Laki đến muộn hơn một chút, vừa đến đã thở hổn hển xin lỗi:
“Xin lỗi, sáng nay em mải sắp xếp bộ sưu tập quên cả thời gian.”
Mira mỉm cười nói:
“Không sao, buổi sáng không có nhiều việc, hơn nữa giờ đã có Rhode giúp một tay rồi.”
“Sưu tập ư?” Rhode có chút tò mò, không biết Laki sưu tập thứ gì, là tượng gỗ chăng? Dù sao cô ấy cũng sử dụng ma pháp tạo hình gỗ.
“Sưu tập của Laki rất thú vị đấy.” Mira cười. “Nếu có cơ hội, Rhode nhất định phải đến tham quan một chút.”
Rhode đã quen với chút “nguy hiểm ngầm” trong nụ cười của Mira. Thấy cô cười như vậy, hắn cảm giác chuyện này không hề đơn giản.
“Đáng tiếc, ký túc xá nữ cấm nam vào. Nhưng nếu có dịp, tôi có thể mang vài món nhỏ nhỏ ra cho anh xem.”
Laki đẩy gọng kính lên, ánh sáng phản chiếu trên tròng kính càng khiến Rhode thêm nghi hoặc.
“Cho tôi hỏi trước, không phải là thứ gì đáng sợ chứ?”
“Sao lại thế được, toàn là những món rất đáng yêu thôi mà!”
Rhode càng thêm nghi ngờ, Mira chẳng nói gì thêm, chỉ mỉm cười, dường như đang trông chờ biểu cảm “ngạc nhiên” của hắn khi nhìn thấy bộ sưu tập.
Dù sao sớm muộn cũng biết, Rhode quyết định tạm gác lại sự tò mò và đi ăn một bát mì trước đã.
Sau khi no nê, hội quán dần trở nên náo nhiệt. Hội trưởng mặc thường phục, cầm theo cây trượng gỗ, như mọi ngày ngồi xếp bằng trên quầy bar nhìn các thành viên vui đùa, gương mặt nở nụ cười hiền từ.
Nếu là người không hiểu tình hình, nhìn ông thế này chắc sẽ nghĩ đây chỉ là một ông lão nhân từ bình thường mà thôi.
“Hội trưởng, về ma pháp của tôi, tôi có một việc muốn hỏi rõ…”
Sau khi hoàn thành công việc lặt vặt được giao, Rhode liền tìm Makarov để trình bày tình hình của mình.
“Vậy à, thế thì thử ngay bây giờ đi. Chúng ta ra sau hội quán.”
Makarov hơi xúc động, đứa trẻ này trước khi làm việc có thể nguy hiểm, lại biết đến hỏi ý kiến mình! Sự trưởng thành này vượt xa hơn chín mươi phần trăm thành viên Fairy Tail rồi.
“À đúng rồi, cách cậu dùng từ ‘hỏi rõ’ không đúng đâu.”
“Ồ…”
Rhode chào Mira, để Warm chơi trong quầy rượu, còn mình đi theo hội trưởng ra cửa sau.
Sau hội quán là một sân lớn, xung quanh bao bọc bởi những bức tường đá xanh, ở giữa là một cánh cổng sắt có treo biểu tượng Đuôi Tiên.
Qua khe hở của cánh cổng, Rhode nhìn ra xa, bên ngoài là mặt nước trải dài vô tận. Ánh bình minh phủ sắc cam đỏ lên mặt hồ, gió nhẹ làm gợn sóng, từng tia sáng lấp lánh đập vào mắt.
Từ ngày vào đại học, hắn đã lâu không ngắm mặt trời mọc.
“Hóa ra sau hội quán là biển sao?”
“Không, là hồ, nhưng diện tích rất lớn.” Makarov biết Rhode còn thiếu thốn kiến thức thường thức nên tiện thể giải thích:
“Magnolia là thành phố nằm sâu trong đất liền. Nếu muốn ngắm biển, phải ngồi tàu hỏa đến Harujion, đó là một thành phố cảng, phong cảnh rất đẹp.”
“Vậy sau này nhất định tôi phải đến đó một lần.” Rhode lại đặt ra cho mình một mục tiêu nhỏ.
Đăng bởi | khong_0 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |