Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thắng rồi!

Phiên bản Dịch · 1504 chữ

“Dùng những con bọ đá đó để phòng thủ, sau đó dùng con cua này để truy đuổi tôi sao?”

Jet không để ý quá nhiều chi tiết, cậu ta vẫn đầy tự tin: “Nếu làm được, thì cứ thử đi!”

“Không đơn giản như vậy đâu.” Rhode vỗ nhẹ lên chân của con Bọ Đá Cổ Đại lớn, cười nói: “Bọ Đá Cổ Đại, phân tách!”

Rắc rắc!

Theo lệnh của Rhode, vết nứt trên lưng Bọ Đá Cổ Đại phát ra ánh sáng xanh rực rỡ, nó lập tức tách ra làm hai, khi chạm đất đã biến thành hai con bọ đá riêng biệt.

Đây là điểm khác biệt so với trong trò chơi—Bọ Đá Cổ Đại có thể chủ động phân tách.

Ba con bọ đá gần như giống hệt nhau xếp thành hàng trước mặt Rhode, và con cua sông thì đứng chắn phía trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Jet như săn mồi.

“Có thể phân tách? Năm chọi một sao...” Jet khựng lại một chút. Từ góc nhìn của hắn, chỉ có thể thấy được cái đầu của Rhode.

“Dù số lượng có nhiều, tốc độ cũng không thể tăng lên. Tốc độ của tôi tuyệt đối không thua!”

“Yên tâm, trạng thái này tôi không duy trì được lâu.” Rhode nhảy lên lưng một con bọ đá, cảm nhận tốc độ tiêu hao ma lực của mình, sau đó cười nhạt: “Nếu không bắt được cậu trong năm phút, coi như tôi thua.”

Rhode chỉ tay về phía trước, lớn tiếng: “Cua Nhanh Nhẹn, xông lên!”

(Note: Do liên quan đến góc nhìn của các nhân vật phụ, mình sẽ dùng từ Cua Nhanh Nhẹn thay cho Cua Kì Cục, trong bản gốc tiếng Trung thì nó là Cua Chạy Nhanh Hẻm Núi, chính là con Cua Kì Cục của game Liên Minh bên đó.)

Con cua lao thẳng về phía trước, để lại những bóng mờ chớp nhoáng.

Ngay sau đó, Rhode hít sâu một hơi: “Bọ đá, ẩn thân!”

Ba con bọ đá cùng nâng chân trước, cúi đầu xuống, miệng to như càng cua mở ra và nhanh chóng đào sâu xuống lòng đất, đưa cả Rhode xuống theo.

“Đừng mơ đuổi kịp tôi!” Jet hào hứng né tránh cú lao của con cua, quay đầu lại thì không thấy bóng dáng Rhode đâu nữa.

Lúc này, mặt đất truyền đến những rung động nhẹ, lớp đất mềm bị lật tung từ bên dưới. Jet theo phản xạ đạp mạnh chân xuống, nhảy lên cao.

Một con bọ đá phá đất chui lên nhưng không bắt trúng.

Tuy nhiên, ngay khi Jet còn đang lơ lửng giữa không trung, con bọ đá thứ hai đã xuất hiện ngay bên dưới cậu ta.

Jet xoay người, tung cước: “Ưng Thiên Tường... Chết tiệt!”

Sắc mặt Jet thay đổi vì con bọ đá thứ ba, đang chở theo Rhode, bất ngờ trồi lên. Miệng của nó mở rộng và nhanh chóng kẹp chặt lấy thắt lưng cùng một tay của Jet.

Rhode vung một cú đấm, nhưng dừng lại ngay trước mũi của Jet. Sau một khoảnh khắc im lặng, hắn mỉm cười: “Thế nào?”

Jet giãy giụa vài lần, nhưng bị kẹp cứng như vậy rất khó phát lực. Cậu ta hơi bất mãn thở dài: “Tôi thua rồi.”

Bọ đá thả Jet ra, hình dáng của nó cùng con cua dần mờ đi và biến mất.

Rhode nhảy xuống đất, trong lòng vui sướng tột độ nhưng cố gắng kiềm chế để không làm Jet buồn, chỉ mỉm cười bình thường: “Cảm ơn cậu đã luyện tập cùng tôi.”

Rhode chìa tay ra.

“Đồng đội thì nên giúp đỡ nhau mà.”

Jet cũng đưa tay ra, nhưng không bắt tay mà lại vỗ mạnh vào tay Rhode. Sau đó, hắn giơ nắm đấm của mình lên, mu bàn tay hướng về phía Rhode:

“Bắt tay thì nghiêm túc quá, tôi không thích.”

Rhode bắt chước hành động của cậu, giơ tay đấm nhẹ vào tay Jet và cả hai cùng bật cười.

Hắn cảm thấy mình ngày càng thích hội này hơn.

“Ồ!!!”

Markus xuất hiện giữa một đám bụi mù, cầm micro hét toáng lên:

“Người chiến thắng là—Rhode! Sau chuỗi ngày thất bại liên tục, Rhode cuối cùng đã giành được chiến thắng đầu tiên kể từ khi gia nhập hội!

Chúng ta hãy chúc mừng Rhode! Người sử dụng ma pháp triệu hồi, triệu hồi những quái vật hùng mạnh… chính là… Rhode!”

Đám đông xung quanh vỡ òa trong tiếng reo hò. Rất nhiều người trong số họ đã chứng kiến từ trận chiến giữa Rhode và Erza cho đến giờ.

Tinh thần chiến đấu không ngừng nghỉ của Rhode khiến họ rất ngưỡng mộ, nhưng họ vẫn mong muốn thấy hắn giành chiến thắng ít nhất một lần.

Dù tất cả chỉ diễn ra trong chưa đầy nửa tháng, nhưng họ cảm thấy như đang nhìn thấy một đứa trẻ mình yêu thương trưởng thành và thành công.

Mira cũng hòa vào đám đông, giơ nắm tay lên hô một câu cổ vũ rồi đứng yên tại chỗ mỉm cười. Chiếc váy đỏ rực làm cô nổi bật giữa đám người.

“Giỏi lắm, Rhode!”

Cana hét lớn, một tay giơ chai rượu, tay kia vẫy vẫy một xấp tiền:

“Lát nữa tôi mời cậu uống rượu! Còn ngày mai không cần tìm người nữa, để tôi tập cùng cậu!”

Hôm nay, ngoài Mira mua một vé cược khích lệ Rhode thắng, thì tất cả những người khác đều đặt cược cho Jet.

Nhờ vậy, Cana kiếm được một khoản lớn, đủ để không lo tiền rượu trong thời gian dài.

Tuy nhiên, Rhode cảm thấy hơi xấu hổ. Dù biết cô chỉ nói là tập luyện, nhưng trang phục, dáng vẻ say xỉn, cùng đống tiền của cô thật sự khiến người khác dễ nghĩ lệch lạc.

Sau màn reo hò là tiếng than vãn. Một đám người thua cược, bao gồm cả hai ông chú Macao và Wakaba, bắt đầu đổ lỗi cho Jet, nghi ngờ hắn cố tình thả nước.

Jet lập tức cãi nhau với họ, và không ngoài dự đoán, màn cãi cọ nhanh chóng biến thành hỗn chiến.

Rhode nghiêng đầu né một chiếc giày không biết của ai ném tới, đỡ lấy một con Poro vô tội bị biến thành vũ khí, rồi quyết định tránh xa khỏi đám đông.

“Hết ma lực rồi, đánh lộn chắc chắn thua, rút lui thôi!”

“U…u…” Warm mắt xoay tít như vòng xoáy, lảo đảo đáp lại.

Hội trưởng mỉm cười nhìn đám người đánh nhau, trong lòng vô cùng vui mừng. Sự tiến bộ của Rhode khiến ông hài lòng, mà việc các thành viên thân thiết như vậy cũng khiến ông yên tâm.

Hơn nữa, hiếm khi họ đánh nhau ở sân sau, không phải trong nhà, không lo hư hỏng đồ đạc…

Rầm!

Macao phá tan cửa sổ, bay vào đại sảnh.

Hội trưởng vẫn giữ nụ cười nhưng một sợi gân xanh đã nổi lên trên trán.

“Đồ chết tiệt, Wakaba!”

Macao mang theo ngọn lửa tím lao ra khỏi cửa sổ, chiến đấu với Wakaba.

Rhode không hiểu sao họ lại đánh nhau, rõ ràng vừa rồi còn cùng một phe.

Nhưng hắn ôm chặt Warm, lùi xa hơn, thậm chí còn nghĩ đến việc triệu hồi lại bọ đá để bảo vệ mình.

Trận chiến nhanh chóng leo thang: Wakaba phun ra nắm đấm khói, Cana rút ra vài lá bài, còn cánh tay của Elfman biến thành vuốt dã thú...

“Macao, đừng hòng chạy!”

Một nhóm người từ đại sảnh lao ra, khiến cái lỗ trên cửa sổ càng lớn hơn—vì Macao vừa phá đổ bàn rượu của họ.

Nụ cười của hội trưởng dần tắt, gân xanh trên trán hóa thành hình chữ thập.

“Ta ngửi thấy mùi đánh nhau rồi!”

Natsu vừa về từ nhiệm vụ đã vứt luôn hành lý, lao thẳng ra sân sau.

Nhờ cậu ta, cửa sổ xui xẻo đã gãy tan hoàn toàn.

“Ta cũng tham gia! Hỏa Long Quyền…”

Hội trưởng cuối cùng cũng không chịu nổi, cơ thể ông bỗng to lớn hơn, bóng đen bao phủ toàn bộ chiến trường: “Ra vào cửa đàng hoàng cho ta! Không được phá hủy hội quán!”

Natsu còn chưa kịp tung cú đấm đã bị hội trưởng dẫm bẹp. Những người khác cũng lần lượt bị ông đập xuống đất bằng vài cái tát.

“Lại thế nữa rồi…”

Mira đứng sau hội trưởng, khẽ cười, dường như không hề quan tâm đến việc em trai mình cũng bị đập bẹp dí.

Rhode ôm chặt Warm, run rẩy: “Nói về phá hội, lần trước tôi triệu hồi con cua còn làm sập cả bức tường sân sau nữa cơ…”

“Thật biết ơn hội trưởng đại nhân không lấy Như Lai thần chưởng ra vỗ tôi, tôi “rạp đầu xuống đất” tạ ơn.”

Bạn đang đọc Fairy Tail: Ta Không Muốn Làm Hội Trưởng (Dịch) của Tưởng Cật Băng Bổng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khong_0
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.