Truy Tìm Kẻ Chủ Mưu! (2)
Như vậy, vừa có được câu trả lời, vừa thoát khỏi thân phận đồ đệ.
Dĩ nhiên, sau khi thành công, Hồng Thiên Diệp sẽ không giết Diệp Quân Lâm!
Dù là ma đạo tu sĩ giết người không gớm tay, nhưng ân cứu mạng của Diệp Quân Lâm, hắn không thể quên.
Hắn chỉ định dùng pháp thuật để xóa ký ức, sau đó rời khỏi Huyền Thiên Tông bắt đầu hành trình mới.
Diệp Quân Lâm ung dung tận hưởng, như thể không hề nhận ra nguy cơ đang cận kề.
“Họ Diệp! Bản tọa không phải là kẻ mà một tên Hóa Thần nho nhỏ có thể tùy ý sai khiến!”
“Cái mối quan hệ sư đồ nực cười này, hôm nay chấm dứt!”
Hồng Thiên Diệp mặt lạnh lùng như phủ sương, với bản tính nhanh nhẹn quyết đoán, lập tức chuẩn bị ra tay tàn nhẫn.
Nhưng đúng lúc này, một thanh phi kiếm truyền âm xé gió lướt qua bầu trời, mang theo ánh sáng lấp lánh, tiến thẳng vào Phiêu Miểu Phong.
"Diệp sư đệ, mau tới nghị sự điện, có tình huống mới cần xử lý."
Từ phi kiếm, giọng nói nghiêm trọng của tông chủ Hư Hữu Niên vang lên.
"Hửm?"
Diệp Quân Lâm mở mắt, uể oải vươn vai, đứng dậy vận động gân cốt, nói:
"Xem ra ta phải đi một chuyến rồi."
Hành động bị gián đoạn, Hồng Thiên Diệp thoáng do dự.
Hắn có thể trở mặt ngay bây giờ, nhưng trong lòng lại vang lên một hồi chuông cảnh báo mơ hồ, nhắc nhở hắn rằng không nên động.
Hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Từng là Chân Tiên, trực giác của Hồng Thiên Diệp hơn hẳn các tu sĩ.
Hắn hiểu rõ, đôi khi một quyết định sai lầm có thể thay đổi hoàn toàn vận mệnh.
Đối diện với đối thủ tưởng chừng đầy sơ hở này, trong lòng Hồng Thiên Diệp lại bất an mãnh liệt.
"Chẳng lẽ kẻ này còn ẩn giấu thủ đoạn gì sao?"
Hồng Thiên Diệp không khỏi phân vân.
"Tiểu Hồng, vi sư đi trước đây."
"Tay ngươi xoa bóp rất thoải mái. Khi ta về, nhớ bóp chân cho vi sư nữa!"
Diệp Quân Lâm để lại một câu rồi tung mình bay lên, biến mất trên bầu trời.
Nghe vậy, Hồng Thiên Diệp tức đến phồng mũi.
"Thực sự coi bản tọa là nô bộc của ngươi sao?!"
Hắn hối hận!
Vừa rồi nên hành động dứt khoát, trực tiếp bóp chết tên vô liêm sỉ này!
...
Giữa không trung.
Mái tóc bạc của Diệp Quân Lâm tung bay trong gió, khóe miệng nhếch lên.
Đối với những động tác nhỏ nhặt của Hồng Thiên Diệp, tất nhiên hắn biết rõ, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát.
Phải biết rằng, Đại Hư Không Thuật của hắn đã tự động tu luyện đến mức đại thành.
Nếu thật sự xảy ra nguy hiểm, hắn có thể đảm bảo, dù ở khoảng cách gần như vậy vẫn có thể thoát thân trong tích tắc, sau đó dùng thực lực tuyệt đối để phản kích và trấn áp.
Đây là lý do vì sao suốt quá trình, hắn có thể ung dung như không có chuyện gì xảy ra.
Tại nghị sự điện.
Tông chủ Hư Hữu Niên cùng các phong chủ đang thảo luận sôi nổi.
Thấy thanh niên tóc bạc bay vào từ bên ngoài đại điện, Hư Hữu Niên ôn hòa cười nói:
"Diệp sư đệ, ngươi đến rồi."
Cảnh giới của Hư Hữu Niên giờ đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, khí tức toàn thân trở nên thâm sâu, ánh mắt thỉnh thoảng lóe tia chớp.
Hư Hữu Niên rất cảm kích Diệp Quân Lâm.
Không chỉ thay đổi vận mệnh của Huyền Thiên Tông, hắn còn tặng cho hắn ta một môn công pháp lôi thuộc tính Thiên Giai hiếm thấy, khiến hắn ta tinh thông thuật pháp hệ lôi, thực lực tăng mạnh.
"Diệp sư đệ."
Các phong chủ cũng nở nụ cười chào đón.
Tu vi của bọn họ tiến bộ rất lớn, chỉ còn cách Nguyên Anh một bước, nhờ có công pháp tốt hơn, thực lực vượt xa quá khứ nên vô cùng kính trọng Diệp Quân Lâm.
"Tông môn gặp chuyện gì khó sao?"
Diệp Quân Lâm hỏi.
Hư Hữu Niên trầm giọng nói:
"Vài năm trước, Ngụy quốc được Huyền Thiên Tông bảo hộ đã gửi tin cầu cứu. Báo rằng trên lãnh thổ xảy ra hàng loạt sự kiện quái dị, nhiều người dân chết thảm, thi thể bị hút khô máu.
Ban đầu chúng ta nghi ngờ yêu vật tác quái."
"Sau đó, ta phái một nhóm đệ tử đi điều tra, nhưng họ mất tích không trở về. Hiện tượng này ngày càng nghiêm trọng, thậm chí nhiều thành trì lớn đã trở thành tử địa."
"Chưa hết, các quốc gia xung quanh Ngụy quốc cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng tương tự. Có vẻ như hiện tượng này đang lan rộng ra khắp Hoang Châu, nạn nhân đều chết theo cách giống nhau."
"Nếu cứ tiếp tục, Hoang Châu chắc chắn sẽ rơi vào đại loạn.
Huyền Thiên Tông cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, vì nguồn tuyển đệ tử sẽ giảm sút nghiêm trọng, đẩy tông môn vào tình cảnh khủng hoảng."
Nghe vậy, Diệp Quân Lâm cau mày:
"Quả thực quá tà dị. Không ai nhìn thấy kẻ nào ra tay sao?"
Hư Hữu Niên lắc đầu:
"Có lẽ những người thấy được đều đã chết, chỉ để lại những thi thể bị hút khô máu."
Với một tông môn tu chân, nếu không thể tuyển đủ đệ tử mỗi năm, sẽ dẫn đến tình trạng thiếu hụt thế hệ kế thừa, khiến môn phái dần suy yếu và lụi tàn dần.
Vì vậy, các tông môn luôn rất coi trọng các quốc gia phàm nhân, bởi đó là nguồn chính để tuyển chọn nhân tài.
Nếu may mắn, thậm chí có thể tìm thấy những hạt giống xuất sắc.
Nếu không can thiệp, tình hình sẽ diễn biến xấu, tạo thành một vòng luẩn quẩn nguy hiểm.
Tông chủ Hư Hữu Niên hiểu rõ điều này hơn ai hết.
...
Nhấn like chương sẽ tăng tỉ lệ rớt Tiên thạch dùng cho tu luyện tăng cấp nha các đạo hữu^^
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 60 |