Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Oẳn tù tì (1)

Phiên bản Dịch · 1097 chữ

Bởi hai trăm năm trước, hắn vốn xuất thân từ một thôn nhỏ bình thường.

Nhờ cơ duyên được trưởng lão Huyền Thiên Tông phát hiện và thu nhận, mới có cơ hội bước chân vào con đường tu tiên.

Diệp Quân Lâm trầm ngâm:

"Theo những gì ngươi vừa nói, hiện tượng này bắt đầu từ vài năm trước ở Ngụy quốc, nơi đây cũng chịu ảnh hưởng nặng nề nhất.

Nếu vậy, nguồn gốc chắc chắn nằm ở đây. Chúng ta nên bắt đầu điều tra từ điểm này."

Dựa trên ký ức, Ngụy quốc hay còn gọi là Đại Ngụy Vương Triều, có nhân khẩu lên tới tám ngàn vạn người.

Những quốc gia tương tự như Ngụy quốc ở Hoang Châu ít nhất có hàng trăm.

Nếu để hiện tượng quái dị này lan rộng khắp Hoang Châu, cả vùng đất này chắc chắn sẽ rơi vào cảnh sinh linh đồ thán, biến thành một vùng đất hoang tàn chết chóc!

Ngay lúc này, hệ thống khả ái của Diệp Quân Lâm lên tiếng:

[Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ mới: Hãy tới Ngụy quốc điều tra và giải quyết tận gốc khủng hoảng.

Sau khi hoàn thành, ký chủ sẽ nhận được phần thưởng không thể tưởng tượng nổi!]

Diệp Quân Lâm nghe xong, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt tràn đầy hứng thú.

"Xem ra, chuyến đi này không thể tránh."

“Thống tử, ánh mắt của ngươi quả nhiên rất tinh tường.”

[Đinh, cũng tạm được thôi!]

Diệp Quân Lâm nhún vai, dù sao thời gian gần đây ở trên núi cũng mốc meo rồi, giờ có cơ hội ra ngoài giải khuây, tiện thể dẫn theo vị đồ đệ tiên nghi kia.

“Ừm, ta cũng cho rằng căn nguyên nằm ở Ngụy quốc.”

Hư Hữu Niên gật gù.

“Tông chủ, vậy để ta tự mình đến đó một chuyến, giải quyết chuyện này.”

Diệp Quân Lâm lên tiếng.

Soạt!

Trong đại điện, mọi ánh mắt đồng loạt tập trung về phía Diệp Quân Lâm.

Hư Hữu Niên vuốt râu, mỉm cười:

“Vẫn là Diệp sư đệ dứt khoát. Nếu ngươi đi, hẳn là có thể nhanh chóng giải quyết.”

“Được, gặp lại sau.”

Diệp Quân Lâm rời khỏi đại điện.

Nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, phong chủ Tàng Kiếm Phong thoáng lo lắng: “Này, Diệp sư đệ thật sự có thể giải quyết ổn thỏa sao?”

“Cái đầu gỗ nhà ngươi, ở cái Hoang Châu nhỏ bé này, còn có thứ gì làm khó được một vị Hóa Thần?”

Phong chủ Thiên Hương Phong trừng mắt.

Tại Hoang Châu, Hóa Thần chính là vô địch!

“Nếu ngay cả hắn cũng không làm được, vậy thì Hoang Châu này thật sự hết cứu.”

Nụ cười của Hư Hữu Niên dần thu lại, nghiêm giọng nói: “Chư vị hãy tập trung tu luyện, đừng suy nghĩ nhiều chuyện khác, đừng phụ sự kỳ vọng của Diệp sư đệ!”

“Rõ!”

Chúng nhân đồng thanh đáp.

Tại Đông Vực, Hoang Châu rất nhỏ bé, lại nằm ở một nơi cực kỳ hẻo lánh, thường bị các tu sĩ ở các châu khác coi là vùng đất nghèo nàn, hoang vu.

Nhưng!

Đó là cách nói của giới tu chân.

Còn trong mắt phàm nhân, Hoang Châu rộng lớn vô biên, từ quốc gia này đến quốc gia khác, dù không ngừng nghỉ, phải mất hai, ba tháng mới đến nơi.

Xa hơn nữa, có khi cả đời cũng không thể đến.

Trên bầu trời mây mù cuồn cuộn.

Hai bóng người tựa như lưu quang một trước một sau phi hành.

Diệp Quân Lâm vừa ngâm nga điệu hát nhỏ, vừa ngắm nhìn non sông hùng vĩ phía xa.

Hồng Thiên Diệp thì chằm chằm nhìn bóng lưng phía trước, nhớ lại những chuyện xảy ra tại Phiêu Miểu Phong trước đó, trong lòng càng lúc càng cảm thấy khó chịu.

“Thôi, trên đường còn nhiều cơ hội!”

“Đợi đến khi rơi vào tay ta, bản tọa nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt!”

Khóe miệng Diệp Quân Lâm khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, hắn có thể cảm nhận rõ ràng oán khí dày đặc từ người phía sau.

“Ha, xem ra là không phục rồi.”

“Đã vậy, lão tử sẽ từ từ dạy dỗ ngươi.”

Không lâu sau.

Bọn họ đã đến bầu trời Đại Ngụy Vương Triều.

Phóng mắt nhìn xuống, các thành trì lớn nhỏ xếp đặt đan xen hài hòa.

Dân chúng bên dưới giống như đàn kiến nhỏ bé, vô cùng yếu ớt.

Ngay từ khi sinh ra, vận mệnh của họ gần như đã được định đoạt. Có người sống trong giàu sang phú quý, hưởng thụ vinh hoa, có người khốn cùng đói khát, chỉ biết ăn rau dại cầm hơi.

Có người làm lụng vất vả, cuối cùng lại bệnh tật mà chết...

Trong thế giới này, chỉ có tu tiên mới có thể nghịch thiên cải mệnh!

“A? Hình như bên dưới có chuyện.”

Diệp Quân Lâm nheo mắt lại.

Hồng Thiên Diệp nhìn theo, giọng điệu hờ hững: “Ồ, trông như một toán mã phỉ đang cướp bóc một thôn trang.”

Chuyện này, hắn đã thấy quá nhiều rồi.

“Thế sao? Xuống xem thử.”

Nói rồi, ánh mắt Diệp Quân Lâm lóe lên, hướng về phía thông trang lao xuống.

“Nhàm chán.”

Hồng Thiên Diệp bĩu môi, đành phải theo sau.

Lúc này.

Đào Hoa thôn.

Lửa cháy ngút trời, khói bụi dày đặc.

Nhiều thôn dân như súc vật bị mã phỉ dồn về khu đất trống ở trung tâm thôn.

Những ai không nghe lời, hoặc cố gắng bỏ trốn, đều bị lũ mã phỉ hung ác vung đao giết hại!

Tiếng nức nở, tiếng kêu khóc, tiếng van xin, vang lên khắp nơi trong ngôi làng vốn dĩ yên bình này.

“Các vị anh hùng hào kiệt, thôn chúng ta nổi tiếng nghèo khó, chỉ có mấy con gà vịt bò dê nuôi hàng ngày. Nếu các vị muốn, thì cứ lấy hết đi, xin đừng làm hại thôn dân vô tội.”

Thôn trưởng Đào Hoa tHon đầu tóc bạc phơ, chống gậy bước lên khẩn cầu.

“Cút đi!”

Một tên mã phỉ mất kiên nhẫn, giơ chân đạp mạnh. Thôn trưởng hét thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất, miệng phun ra máu tươi.

Đám mã phỉ này có khoảng hơn trăm tên, khuôn mặt lộ vẻ hung ác, tay cầm trường đao sắc bén, lùa vài trăm thôn dân đến tập trung tại một chỗ.

Bạn đang đọc Gặp Mạnh Liền Mạnh, Tu Vi Của Ta Không Giới Hạn của Sử Thượng Tối Soái Tác Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi orange34
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.