Gặp mạnh càng mạnh (2)
Nếu hệ thống thực sự có năng lực như vậy, chẳng phải hắn đã có thể "cất cánh" ngay sao?
Không bằng đi khiêu khích mấy tu sĩ lợi hại, sau đó trực tiếp nâng lên cảnh giới cao hơn bọn hắn bậc.
Tu luyện sao?
Tu luyện cái khỉ gì nữa!
[Đinh! Hệ thống thân thiện nhắc nhở, dựa theo tình trạng thân thể hiện tại của ký chủ, ngài chỉ còn lại một giờ để sống thôi!]
“Không phải chứ, sắp chết rồi sao?”
“Phải làm sao bây giờ, khoan đã! Ta có thể tìm người đánh nhau, vậy thì sẽ ngay lập tức đạt cảnh giới cao hơn, đồng thời kéo dài được tuổi thọ!”
Nghĩ vậy, Diệp Quân Lâm lập tức chống gậy, cố gắng bước từng bước nặng nề, định xuống núi tìm người để... khiêu chiến.
Nhưng cơ thể này đã sắp chạm đến giới hạn, hắn càng cảm thấy bất lực, đi chưa được bao xa đã thở hổn hển vì mệt mỏi.
Nhìn con đường dài ngoằn ngoèo xuống núi, Diệp Quân Lâm xụ mặt, than thở:
“Đúng là hại người, tại sao ngươi cứ ở mãi trên núi làm gì, giờ hại ta bị liên lụy thế này!”
Keng keng keng...
Đúng lúc này.
Từ trong tông môn có những hồi chuông dồn dập vang lên.
Huyền Thiên Tông từ trên xuống dưới đều chấn động, bởi điều này báo hiệu có địch nhân xâm nhập!
Ầm ầm!
Bầu trời lập tức bị mây đen bao phủ, từng đàn chim khổng lồ kéo đến như che hết ánh sáng.
Một luồng yêu khí kinh khủng, tựa như bão táp cuộn trào khắp nơi.
“Chuyện gì xảy ra đây?”
Da đầu Diệp Quân Lâm tê dại.
Trong tông môn, hàng chục quầng sáng chói mắt bắn lên trời, kết thành đại trận, bộc phát những dao động năng lượng đáng sợ.
Tất cả đệ tử và trưởng lão đều nhanh chóng tập hợp, tay cầm pháp bảo, tư thế nghiêm ngặt chờ lệnh.
“To gan!”
“Yêu nghiệt phương nào, dám đến Huyền Thiên Tông gây chuyện?”
Một giọng nói trầm hùng, mang theo sự phẫn nộ vang dội khắp bốn phương.
Tông chủ Hư Hữu Niên hiện thân giữa không trung, phía sau là các phong chủ khí tức hùng hậu.
“Huyền Thiên Tông các ngươi, không ngờ bản Yêu Vương vẫn còn sống chứ gì? Hôm nay ta nhất định giết sạch các ngươi!”
Cầm đầu là Yêu Vương Thanh Bằng, ánh mắt đầy oán độc, gằn từng chữ.
“Thì ra là súc sinh ngươi!”
Hư Hữu Niên nheo mắt, lạnh lùng nói.
Mười năm trước, Thanh Bằng tộc từng đồ sát một tiểu quốc ở Hoang Châu.
Tiểu quốc bất lực, đành cầu cứu Huyền Thiên Tông. Khi ấy, chính Hư Hữu Niên đích thân dẫn người đi cứu viện.
Hắn còn nhớ rõ, kẻ cầm đầu bầy Thanh Bằng chính là tên Yêu Vương này, đã bị hắn đánh trọng thương rơi xuống vực sâu vạn trượng, sống chết chưa rõ.
Không ngờ, sau ngần ấy năm lại trở về, còn kéo theo oán hận ngập trời!
“Nhục nhã năm đó, bản vương vẫn còn nhớ như rõ.
Hôm nay ta đến là để báo thù, huyết tẩy Huyền Thiên Tông.”
Yêu Vương Thanh Bằng cười gằn.
“Hừ, ngươi lớn lối như vậy, chỉ bằng đám súc sinh ngươi mang đến thôi sao?”
Mái tóc Hư Hữu Niên tung bay, giọng nói đầy khinh miệt.
“Ha ha, dựa vào cái này!”
Ầm!
Một luồng khí tức như đại hồng thủy bùng phát từ người Thanh Bằng Yêu Vương.
Uy áp Nguyên Anh ép xuống như muốn nghiền nát tất cả.
“Cái gì, ngươi đột phá?!”
Hư Hữu Niên biến sắc.
Bản thân hắn còn đang kẹt tại Kim Đan viên mãn, nhiều năm chưa hề có dấu hiệu đột phá.
Vậy mà tên súc sinh này lại có thể nhân họa đắc phúc, bước vào Nguyên Anh cảnh trước hắn.
Phải biết rằng, đối với một tiểu châu ở vùng biên cương như Đông Vực, Nguyên Anh cảnh đã là cấp bậc trần nhà.
“Tông chủ, chúng ta phải làm gì đây?”
Bảy vị phong chủ nặng nề hỏi.
“Giờ chỉ có thể liều mạng”
Hư Hữu Niên cắn răng nói.
“Các ngươi, tiến lên! Giết sạch đám đạo sĩ thối này cho ta!”
Thanh Bằng Yêu Vương vỗ cánh, cơ thể như sao chổi xanh xẹt qua bầu trời, phát ra khí tức hủy diệt.
“Tuân lệnh đại vương!”
Một đám yêu cầm màu xanh lao lên, con thì há miệng phun ra hào quang, con thì sà xuống tấn công.
“Thề chết bảo vệ Huyền Thiên Tông!”
Hư Hữu Niên gầm lên, dẫn đầu toàn bộ tu sĩ phản kích.
Trên Phiêu Miểu Phong, Diệp Quân Lâm ngơ ngác nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Bất chợt, hắn bừng tỉnh, vung gậy hô to:
“Này, ai đó, đánh ta đi! Mau đánh ta một cái!!”
Đáng tiếc.
Ai nấy đều bận chiến đấu, tiếng gọi của Diệp Quân Lâm chẳng khác nào muối bỏ biển, bị tiếng chém giết át đi.
[Đinh! Hệ thống thân thiện nhắc nhở: Ký chủ hiện chỉ còn lại 20 phút sinh mệnh.
Xin hãy nhanh chóng tìm cách cứu vãn.]
“Không thể nào, gấp đến vậy sao?!”
Diệp Quân Lâm tức đến ném gậy xuống đất, lòng hậm hực vì thời gian trôi qua quá nhanh.
Chẳng lẽ con đường tu tiên của hắn, còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc?
Trên bầu trời, tiếng nổ vang vọng không ngừng. Những pháp thuật cường đại đan xen, tạo nên ánh sáng ngũ sắc rực rỡ khắp nơi.
Từng thi thể của yêu điểu lần lượt rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp thung lũng.
“Giết!”
Các đệ tử và trưởng lão của Huyền Thiên Tông lao vào trận chiến, người thì bấm quyết thi triển pháp thuật, kẻ thì điều khiển phi kiếm chém giết. Ánh mắt bọn hắn tràn đầy kiên định, thề sống chết cùng môn phái.
Giữa không trung, tông chủ Hư Hữu Niên cùng bảy vị phong chủ Kim Đan kỳ đang dốc toàn lực đối đầu với Yêu Vương Thanh Bằng.
Ầm ầm!
Năng lượng từ trận chiến tạo thành những cơn lốc, cuốn phăng từng hàng cây bên dưới, nghiền nát thành vụn.
Khung cảnh hỗn loạn đến cực độ, như thể tai kiếp giáng xuống.
Thanh Bằng Yêu Vương cười lạnh:
“Quá yếu! Nếu đây là toàn bộ lực lượng của các ngươi, bản vương chỉ có thể nói... không đáng nhắc tới!”
“Yêu nghiệt, chớ cuồng ngạo!”
Hư Hữu Niên quát lớn, hai tay bấm quyết, vô số tia sét xanh lam xé rách hư không, như những con rồng giận dữ lao đến.
“Giết!”
Bảy vị phong chủ hét vang, thi triển pháp thuật mạnh nhất của mình.
Trong chớp mắt.
Cảnh tượng bỗng trở nên kinh hoàng, trời long đất lở.
“Hừ, thú vị, để bản vương cho các ngươi thấy Nguyên Anh kỳ cường đại tới mức nào!”
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 69 |