Kinh động toàn tông!
Ánh mắt Thanh Bằng Yêu Vương lạnh lẽo, đôi cánh khổng lồ chấn động, khí tức toàn thân nhanh chóng bùng nổ.
Hắn mở miệng, phóng ra một cột sáng hủy diệt khổng lồ.
Ầm ầm ầm!
Cột sáng rực rỡ chói lòa, như mặt trời vừa mọc lên từ mặt đất.
Khi sóng xung kích khủng khiếp dần tan biến, vài bóng người lảo đảo rơi xuống, bụi mù mịt tung lên bao phủ không gian.
“Khụ khụ...”
Hư Hữu Niên cùng các phong chủ ngã xuống, khó khăn lắm mới gượng dậy, khóe miệng rỉ máu, ánh mắt tràn đầy bi phẫn.
Không còn cách nào khác, chênh lệch giữa Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ quá lớn!
“Hahaha! Còn ai dám phản kháng? Mau ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Thanh Bằng Yêu Vương cười đắc ý.
“Không...”
Nhìn thấy những người mạnh nhất của Huyền Thiên Tông bị Thanh Bằng Yêu Vương dễ dàng đánh bại, vô số đệ tử và trưởng lão đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Bầu không khí tràn ngập sự u ám, cái chết như bao phủ toàn bộ tông môn.
Đột nhiên.
Một giọng nói già nua vang lên, không đúng lúc chút nào, lại tràn đầy sự ngạo mạn không hợp tuổi.
“Này, con chim ngốc kia!
Nhìn sang đây! Đừng có nhìn đông nhìn tây, ta đang nói ngươi đó!”
“A?”
Thanh Bằng Yêu Vương sững sờ quay đầu về phía âm thanh phát ra, nhìn thấy trên một ngọn núi bao phủ mây mù không xa, có một lão giả tóc bạc mặc hắc bào, tay chống gậy, cầm một chiếc loa khuếch đại, lớn tiếng khiêu khích mình.
“Nhân tộc đáng chết! Ngươi dám vũ nhục bản vương sao?”
Thanh Bằng Yêu Vương quát.
Hắn nhận ra lão giả kia không hề có chút tu vi nào, khí huyết suy kiệt, rõ ràng thuộc loại sắp chết.
“Diệp... Diệp sư điệt?”
Hư Hữu Niên cùng bảy vị phong chủ trợn tròn mắt, không ngờ vị phong chủ Phiêu Miểu Phong luôn ẩn cư, không màng thế sự, lại xuất hiện vào thời khắc then chốt này.
Lúc này, Diệp Quân Lâm vung cây gậy, tay cầm loa khuếch đại, lớn tiếng mắng:
“Con chim ngu ngốc, không phục thì lại đây đánh ta! Gia gia đứng đây chờ ngươi!”
Vì không kịp xuống núi, lại chẳng ai để ý đến mình, Diệp Quân Lâm nảy ra sáng kiến, lục lọi trong động phủ cũ của thân xác này, tìm thấy chiếc loa khuếch đại đặc biệt.
Chỉ cần lắp linh thạch vào, không cần tu vi cũng có thể khuếch đại âm thanh gấp vạn lần.
Mục đích của hắn rất đơn giản: Tìm người đánh mình!
Giữa lúc hỗn chiến, có kẻ công khai mắng chửi Thanh Bằng Yêu Vương, lập tức khiến cả hai phe đều dừng tay.
Vô số ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía lão giả tóc bạc đang thao thao bất tuyệt.
“Lão thiên, đó chẳng phải là vị truyền kỳ của Phiêu Miểu Phong sao?”
“Ta nghe nói rồi! Hắn từng là tu sĩ Kim Đan trẻ nhất trong lịch sử Huyền Thiên Tông, nhưng sau một trận chiến thì mất hết tu vi, từ đó không còn tin tức.”
“So sánh với lời đồn... trông hắn có vẻ táo bạo?”
Tiếng xì xào bàn tán vang lên.
Thanh Bằng Yêu Vương tức đến mức bốc khói, uy áp Nguyên Anh kỳ khiến không gian xung quanh văn vẹo, đôi mắt gần như phun lửa.
“Bản vương chưa từng thấy kẻ nào to gan như...”
“A, hôm nay ngươi gặp rồi!”
Diệp Quân Lâm hếch cằm, tạo dáng như thể đang mời người khác đánh mình.
Nhưng trán hắn lấm tấm mồ hôi, cơ thể già nua ngày càng suy yếu, trước mắt bắt đầu xuất hiện những hình ảnh chồng chéo.
[Đinh! Hệ thống thân thiện nhắc nhở: Ký chủ còn lại 10 giây sinh mệnh.]
[Bắt đầu đếm ngược.]
[10, 9, 8, 7...]
“Chết tiệt, sao con chim ngu ngốc kia vẫn chưa đánh ta? Ta sắp gặp tổ tiên rồi!”
Diệp Quân Lâm gào thét trong lòng, cảm thấy ngày tận thế của mình đã đến.
“Ngông cuồng! Bản vương sẽ khiến ngươi tan thành tro bụi!”
Cơn giận lấn át lý trí, Thanh Bằng Yêu Vương quyết tâm dồn toàn lực, xóa sổ tên nhân tộc ngông cuồng trước mắt.
Ầm!
Hắn há miệng phóng ra một cột sáng khủng bố mang theo khí tức hủy diệt, xé toạc không trung lao thẳng tới Diệp Quân Lâm.
Đây là toàn lực một kích của yêu vương Nguyên Anh kỳ, không một tu sĩ nào ở đây có thể cản nổi.
"Diệp sư điệt!"
Hư Hữu Niên và các phong chủ thất thanh kêu lên, lòng đầy đau xót.
Không ngờ rằng, người chết khí phách nhất của Huyền Thiên Tông lại chính là vị thiên tài Kim Đan năm xưa.
"Tốt, cuối cùng cũng tới..."
Đối mặt với đòn tấn công khủng bố của yêu vương Nguyên Anh, Diệp Quân Lâm không những không sợ, mà còn lộ ra nụ cười phấn khích.
[Đinh! Phát hiện ký chủ bị kẻ địch Nguyên Anh sơ kỳ tấn công. Kích hoạt hiệu ứng "Gặp mạnh càng mạnh". Ngài nhận được tu vi Nguyên Anh trung kỳ!]
Ngay giây tiếp theo.
Một cỗ lực lượng khủng khiếp bùng phát từ cơ thể Diệp Quân Lâm.
Thân thể già nua vốn tràn đầy tử khí bỗng dưng bừng bừng sinh cơ, những đốm đồi mồi trên da biến mất sạch sẽ.
Làn da trở nên trắng trẻo, mịn màng, khuôn mặt già cỗi nhanh chóng trẻ lại, định hình ở dáng vẻ thanh niên.
Đôi mày kiếm sắc nét, ánh mắt sâu thẳm như vì sao, dung mạo tuấn mỹ phi thường.
Điều kỳ lạ là mái tóc dài bạc trắng kia không trở lại màu đen như bình thường, mà lại trở nên sáng rực, như dòng ngân hà lấp lánh chảy dài xuống vai.
"Đây là... Nguyên Anh kỳ sao?"
Diệp Quân Lâm cảm nhận năng lượng căng tràn trong cơ thể, vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc.
[Đinh! Tất nhiên rồi, hệ thống của ngài vô cùng chuyên nghiệp!]
Giọng loli mềm mại vang lên bên tai, đủ khiến mọi nam nhân phải xiêu lòng.
Ầm!
Luồng sáng hủy diệt vốn nhằm vào Diệp Quân Lâm bỗng đổi hướng, tựa như bị một lực lượng mạnh mẽ hơn hất văng.
Nó bắn thẳng lên trời và nổ tung, tạo thành một quầng sáng rực rỡ chói lòa.
Uy áp kinh người từ vụ nổ lan ra như thủy triều, khiến mọi người có mặt đều run rẩy, toàn thân nổi da gà.
Thanh Bằng Yêu Vương như bị dội nước lạnh, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Ngươi... cũng là Nguyên Anh kỳ?!"
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng ở đây lại có một tu sĩ Nguyên Anh trấn giữ! Không những thế, tu vi của đối phương còn sâu hơn hắn!
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Diệp Quân Lâm mặc trường bào đen, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bay lên không trung. Mái tóc bạc dài tung bay, đôi mắt lóe lên những tia sáng đáng sợ, khí thế toàn thân tựa như có thể nghiền nát tất cả.
"Sao có thể? Diệp sư điệt là cường giả Nguyên Anh kỳ?!"
Hư Hữu Niên cùng các phong chủ như bị sét đánh ngang tai, hoàn toàn ngơ ngẩn, biểu cảm khó tả.
Nói đùa?
Người từng được cho là mất hết tu vi, trở thành phàm nhân đã âm thầm đột phá Nguyên Anh kỳ từ lâu?
Thì ra, bao năm nay tự hủy hoại bản thân chỉ là trò che mắt thiên hạ!
Diệp sư điệt, hóa ra ngươi là một "lão lục"!
“Thật sự khó tin! Phong chủ Phiêu Miểu Phong lại là tu sĩ Nguyên Anh kỳ!"
"Đó là Nguyên Anh kỳ! Cả Hoang Châu có được mấy vị? Vậy mà Huyền Thiên Tông chúng ta cũng có một vị!"
"Huyền Thiên Tông quật khởi rồi! Đám yêu quái kia xong đời!"
Cả môn phái bùng nổ trong niềm vui sướng tột cùng khi thấy Diệp Quân Lâm bộc lộ tu vi Nguyên Anh kỳ.
Phải biết rằng, tu hành giả có các cấp bậc như: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp và Chân Tiên.
Mà ở Đông Vực với mười bốn châu, Hoang Châu thuộc hàng yếu nhất. Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng đủ để xưng bá một phương.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ đạt tới Nguyên Anh kỳ. Hệ thống tặng ngẫu nhiên một thần thông: Đại Hoang Tù Thiên Chỉ!]
Diệp Quân Lâm thoáng sững người. Hệ thống này, đúng là "thức thời"!
Ầm!
Đột nhiên, một lượng tin tức khổng lồ tràn vào trong đầu hắn.
Phút chốc, Diệp Quân Lâm nắm vững được chiêu thức khủng khiếp này.
“Đạo hữu, vừa rồi chỉ là hiểu lầm. Bản vương quyết định hóa giải hiềm khích với quý tông. Hẹn ngày khác sẽ đến thăm.”
“Rút lui!”
Thanh Bằng Yêu Vương cân nhắc lợi hại, quyết định nhượng bộ và rời đi.
“Đã đến đây rồi, sao có thể rời đi.”
Diệp Quân Lâm nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, đôi mắt Thanh Bằng Yêu Vương lóe lên sự hung tợn:
"Tu vi của ngươi quả thực cao hơn ta, nhưng chênh lệch không lớn. Ngươi muốn liều mạng sao?"
Dù là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng Thanh Bằng Yêu Vương tự tin vào thân thể yêu tộc của mình có thể bù đắp khoảng cách tu vi.
Một khi thực sự giao đấu, thắng bại còn chưa thể nói trước.
“Nực cười, quả nhiên ngươi chỉ là một con chim ngu ngốc.”
Diệp Quân Lâm lắc đầu, cười nhạt.
“Nhân tộc, ngươi bức ta!”
Liên tục bị vũ nhục, Thanh Bằng Yêu Vương hoàn toàn mất kiểm soát.
Hắn dồn toàn bộ pháp lực, khí thế trở nên cuồng bạo, chuẩn bị liều mạng thiêu đốt yêu đan.
“Cẩn thận!”
Hư Hữu Niên cùng các phong chủ lo lắng. Nếu Diệp Quân Lâm xảy ra chuyện sẽ là tổn thất to lớn nhất đối với Huyền Thiên Tông.
Đúng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Diệp Quân Lâm vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Mái tóc bạc bay loạn trong gió, hắn chậm rãi đưa tay lên cao.
Ầm ầm ầm!!!
Trong khoảnh khắc.
Thiên địa thất sắc, mây gió đảo điên.
Một ngón tay khổng lồ như cột chống trời hiện ra, bề mặt phủ đầy những hoa văn cổ xưa, mang theo sức mạnh hủy diệt giáng xuống!
Đồng thời, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Đại Hoang Tù Thiên Chỉ!!!”
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 163 |