Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Ngươi Là Nhi Tử Của Tên Ngốc Kia?" (2)

Phiên bản Dịch · 1177 chữ

Vũ Hóa Môn là thế lực đứng đầu Đông vực, trăm vạn năm địa vị không dao động, hoàn toàn xứng danh Thánh địa tu tiên.

Trên phi thuyền màu vàng kim là tu sĩ Vũ Hóa Môn đứng thẳng, có mấy đạo khí tức rất cường đại, chính là chín tên trưởng lão nội môn.

“Thánh Tử, chúng ta tới rồi.”

Nghiêm trưởng lão không dám chậm trễ đối với thanh niên trước mặt, chắp tay trầm giọng nói.

Thanh niên trong lúc hô hấp đều phun ra nuốt vào linh khí, cả người được bao phủ bởi sương mù mông lung, lỗ chân lông tiết ra thái dương tinh khí.

Vị này chính là đệ tử chân truyền đệ nhất Vũ Hóa Môn, cũng là Thánh Tử mới xác lập gần đây!

Địa vị còn cao hơn trưởng lão nội môn!

“Hoang Châu……”

Lúc này, Trần Kiêu nhìn mãnh thiên địa đã lâu không thấy, lẩm bẩm nói.

Đây là địa phương hắn sinh trưởng, nhưng hiện tại trở thành vết nhơ hắn không muốn đề cập!

Không có ai biết, lúc trước hắn bái nhập Vũ Hóa Môn, thế giới quan đã chịu đả kích thế nào.

Các đồng môn sư huynh đệ đến từ tu chân thế gia cường thịnh, hoặc đến từ bất hủ hoàng triều, nơi có tài nguyên phong phú, linh khí cực kỳ nồng đậm.

Còn hắn chỉ là tiểu tu sĩ đến từ nơi thâm sơn cùng cốc!

Cũng may hắn thức tỉnh Thái Dương Tiên Thể, từ đây nghịch thiên cải mệnh, một bước một trở thành thiên kiêu chói mắt nhất Vũ Hóa Môn.

Nhưng mà...

Xuất thân hèn mọn vẫn luôn khiến Trần Kiêu cảm thấy khó gạt đi.

Hiện giờ trở lại cố hương, hắn không cảm thấy kích động cùng hoài niệm, chỉ có chán ghét cùng xa cách.

“Lão thiên! Đó chẳng phải là Thánh Tử Trần Kiêu của Vũ Hóa Môn sao?!

Ta từng nghe nói hắn sở hữu Thái Dương Tiên Thể, được xưng tụng là vô địch trong cùng thế hệ!”

Rất nhiều tu sĩ xung quanh kinh hô, ánh mắt đầy vẻ sùng kính.

Dù sao Vũ Hóa Môn là thế lực đỉnh cao của Đông Vực.

Bất cứ thay đổi nhỏ nào trong nội bộ môn phái đều ảnh hưởng trực tiếp đến cục diện bên ngoài.

Ai cũng biết rằng, Vũ Hóa Môn có một thiên tài trẻ tuổi tên là Trần Kiêu. Hắn từng trong đại hội nội môn đánh bại tất cả các đệ tử chân truyền, trở thành Thánh Tử hiện tại!

Không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Kiêu chính là tân tinh trong thế hệ trẻ Đông Vực.

Mười vạn năm tới, hắn sẽ là người viết nên truyền kỳ mới!

Chỉ vì, hắn là kẻ có tư chất thành tiên!

Bỗng nhiên.

Có vài tu sĩ Hoang Châu chợt nhận ra gì đó, kinh ngạc thốt lên:

“Trần Kiêu? Chẳng phải hắn chính là thiếu tông chủ của Phong Lôi Tông hay sao?

Hắn là người Hoang Châu chúng ta mà!”

Lời nói này lập tức tạo nên một làn sóng chấn động.

Những ánh mắt vừa rồi còn ngưỡng mộ, giờ lại xen lẫn kinh ngạc và khó tin.

“Cái gì?! Thánh tử Vũ Hóa Môn lại xuất thân từ nơi man di cằn cỗi này?!”

“Sao có thể? Một nơi hoang phế như vậy, làm sao có thể xuất hiện thiên kiêu đỉnh cấp?”

“Phiền phức rồi! Chúng ta vừa mới nhục mạ đám tu sĩ Hoang Châu, liệu có phải…”

Ánh mắt kinh ngạc của tu sĩ từ mười ba đạo châu khác đồng loạt dồn về phía này.

Rõ ràng, xuất thân của Thánh tử Vũ Hóa Môn đã khiến bọn hắn chấn động không nhỏ.

Cảm nhận được vô số ánh mắt kỳ quái xung quanh, bề ngoài Trần Kiêu giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm đã lóe lên sát ý lạnh lẽo.

Điều hắn lo lắng nhất, cuối cùng vẫn xảy ra!

Nghiêm trưởng lão như hiểu ý, mạnh mẽ vung tay áo, một luồng lực lượng kinh khủng cuốn phăng đám tu sĩ Hoang Châu vừa lớn tiếng hô hào.

Theo sau đó là một cỗ lực lượng chấn động không gian, khiến đám tu sĩ lập tức hóa thành thịt vụn.

“Thánh tử Vũ Hóa Môn, không phải sâu kiến như các ngươi có thể bàn tán!”

“Ai còn dám buông lời hồ ngôn loạn ngữ, giết không tha!”

Giọng nói đầy uy nghiêm của Nghiêm trưởng lão như tiếng sấm vang vọng.

Trong chớp mắt, khung cảnh ồn ào náo nhiệt liền rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

Trần Kiêu vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không để lộ cảm xúc.

Lúc này, Trấn Nam Vương không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi hắn đã buông lời nhục mạ đám tu sĩ Hoang Châu, nhưng ai ngờ rằng từ nơi này lại xuất hiện một vị Thánh tử Vũ Hóa Môn!

Chỉ riêng thân phận, đừng nói hắn là vương gia, ngay cả Quốc chủ Thuận Thiên Hoàng Triều cũng không dám đắc tội.

Suy đi tính lại, Trấn Nam Vương cẩn trọng nói:

“Thánh tử Trần, xin hỏi có thể giao đám tu sĩ Hoang Châu này cho tại hạ xử lý hay không?”

Hắn âm thần toan tính, nếu Trần Kiêu tỏ vẻ không hài lòng, nhất định sẽ lập tức dừng tay.

Ánh mắt Trần Kiêu nhàn nhạt lướt qua Trấn Nam Vương, đôi môi mỏng khẽ động, nhả ra hai chữ:

“Tùy ý.”

Thấy vậy…

Trấn Nam Vương mừng rỡ như điên, lập tức chắp tay nói:

“Đa tạ Thánh tử thành toàn!”

Dứt lời, vẻ mặt Trấn Nam Vương trở nên hung ác, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Âu Dương Phong.

Bàn tay nắm chặt Hỗn Nguyên Chùy, chuẩn bị giáng một đòn chí mạng.

“Không…”

Ánh mắt của đám tu sĩ Hoang Châu tràn ngập tuyệt vọng, tia hy vọng mong manh cuối cùng trong lòng họ đã bị dập tắt hoàn toàn.

Âu Dương Phong cười khổ, hắn khẽ lắc đầu không nói gì.

Thân thể lảo đảo đứng dậy, Âu Dương Phong muốn dùng chút hơi tàn cuối cùng, tung ra một kiếm huy hoàng như thời niên thiếu đầy ngạo khí của mình!

Đối mặt với cảnh tượng này.

Trần Kiêu làm như không nhìn thấy, trong mắt hắn, tất cả bọn họ chỉ là những kẻ thấp hèn đến từ một vùng đất man di.

Mà hắn, từ lâu rũ bỏ thân phận thấp kém, trở thành thượng nhân chân chính!

Lúc này, trên một ngọn núi nhỏ không mấy nổi bật ở phía xa, phong chủ Tàng Kiếm Phong mang vẻ mặt nặng trĩu, cất tiếng:

“Tông chủ, đó là thiếu chủ của Phong Lôi Tông, chúng ta phải làm thế nào đây?”

...

Nhấn like chương sẽ tăng tỉ lệ rớt Tiên thạch dùng cho tu luyện tăng cấp nha các đạo hữu^^

Bạn đang đọc Gặp Mạnh Liền Mạnh, Tu Vi Của Ta Không Giới Hạn của Sử Thượng Tối Soái Tác Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi orange34
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.