Đang Đùa Giỡn Với Bọn Ta Sao? (2)
Trần Kiêu cắn chặt răng, khó khăn nói: "Nghiêm trưởng lão, ta thua rồi, ta không phải là vô địch trong cùng cảnh giới, đã làm mất mặt Vũ Hóa Môn."
"Thánh tử, ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, ngươi còn có tiền đồ rộng mở, ngươi có tư chất thành tiên!!"
Nghiêm trưởng lão dặn dò.
Nhìn Trần Kiêu thất hồn lạc phách, trong lòng hắn thở dài một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía bóng hình đỏ rực kia.
Trong đôi mắt sâu thẳm, lóe lên một tia tinh quang sắc bén!
"Đả thương thánh tử Vũ Hóa Môn ta, cần phải công đạo!!"
Vừa dứt lời.
Các trưởng lão Vũ Hóa Môn đồng loạt bộc phát khí thế cường đại.
Tất cả đều là Hợp Thể kỳ!
"Thiên Quân, đều là Thiên Quân!"
Âu Dương Phong thất thanh kêu lên.
Đạt đến Hợp Thể kỳ, có thể được phong hiệu Thiên Quân.
Thiên Quân, có nghĩa là thọ ngang trời đất.
Đủ thấy, tu sĩ cảnh giới này siêu thoát đến mức nào.
Hiện tại, chín vị trưởng lão được phái đến đều là Hợp Thể kỳ, có thể thấy được nội tình của Vũ Hóa Môn cực kỳ thâm hậu.
Người của Huyền Không Tự và Tiết gia đều biến sắc, vô cùng kiêng kỵ.
Đây là đang thị uy!
"Ai trong các ngươi đi bắt hắn?"
Nghiêm trưởng lão lạnh lùng nói.
"Ta!"
Một tên trưởng lão thân hình cao lớn, vạm vỡ lên tiếng, thoắt một cái đã lao đi.
Uy thế Hợp Thể trung kỳ mênh mông từ trên không giáng xuống.
"Sư tôn."
Hồng Thiên Diệp lộ vẻ khó xử.
Ý của hắn là tình hình này bản thân mình không thể chống đỡ được.
"Không sao, giao cho ta."
Diệp Quân Lâm thản nhiên bước lên phía trước một bước, trên người bộc phát ra khí thế ngập trời.
Ầm!
Trong nháy mắt, tai của mọi người đều ù đi.
"Diệp phong chủ của Huyền Thiên Tông là Hợp Thể kỳ?!"
Các tu sĩ Hoang Châu đều trố mắt kinh ngạc.
"Hoang Châu ta lại có một vị Thiên Quân!"
Âu Dương Phong kích động nói.
Người chấn động nhất, không ai khác ngoài Hư Hữu Niên và các phong chủ.
Bọn họ không ngờ rằng, Diệp Quân Lâm lại là một đại lão Hợp Thể kỳ!
"Trước kia tưởng là Nguyên Anh, sau lại cảm thấy là Hóa Thần, bây giờ lại biến thành Hợp Thể?"
Hư Hữu Niên u sầu:
"Diệp sư đệ, ngươi đang đùa với chúng ta sao!"
“Hợp Thể kỳ? Thì đã sao! Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể chống lại ta sao?”
Tên trưởng lão vạm vỡ trước tiên sững sờ, tiếp đó ánh mắt như điện, hai tay bấm quyết diễn hóa ra thần thông.
Trong hư không, tựa như có một cối xay đá ầm ầm chuyển động, một bàn tay khổng lồ màu trắng rực lửa tản mát ra khí tức cổ xưa tang thương vươn tới.
Thấy vậy.
Diệp Quân Lâm không hề hoảng loạn, giơ tay khẽ điểm một cái.
Bùm!
Bàn tay khổng lồ kia tan thành từng mảnh.
"Cái gì?!"
Tên trưởng lão vạm vỡ trợn mắt kinh ngạc, trong lòng có một dự cảm chẳng lành.
Vút.
Diệp Quân Lâm thi triển Đại hư không thuật, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt đối phương.
Ầm!
Nắm đấm đánh ra, sát thế vô cùng mạnh mẽ.
“A...”
Tốc độ quá nhanh, tên trưởng lão vạm vỡ còn chưa kịp tế pháp bảo hộ thân hay phù lục các loại, đã bị nắm tay của Diệp Quân Lâm đánh nổ thân thể, nguyên thần tịch diệt.
"Lão thiên!!!"
Đám người quan chiến trợn trừng mắt, vẻ mặt khó tin.
Một đại lão Hợp Thể kỳ, cứ bị đánh chết như vậy?
Đùa sao!
Lúc này, Diệp Quân Lâm búng tay, mái tóc trắng bạc bay phất phới, khóe miệng nở một nụ cười đầy vẻ trêu tức:
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Thân mang Chí Tôn cốt, chiến lực cơ bản của hắn bạo tăng, cho dù không dùng bất kỳ thần thông nào, cận chiến cũng đã mạnh đến thái quá!
Sắc mặt Nghiêm trưởng lão khó coi, gầm nhẹ:
“Đều xông lên cho ta! Giết hắn!”
Vút vút vút~
Bảy tên trưởng lão còn lại đồng loạt xuất thủ, bọn hắn có cảnh giới tương đương Diệp Quân Lâm, đều dốc toàn lực thi triển sát chiêu, muốn nghiền nát mục tiêu.
Ầm ầm!
Bầu trời tựa như muốn sụp xuống, một vòng xoáy khổng lồ thành hình.
Đột nhiên, sau lưng Diệp Quân Lâm hiện ra một hư ảnh vĩ ngạn, uy áp khủng bố như sóng lớn khuếch tán, khiến người ta sinh lòng thần phục.
"Nhân Vương Ấn!"
Diệp Quân Lâm giơ tay đánh ra ấn này, cứng rắn đối kháng với công kích của bảy tên trưởng lão Hợp Thể kỳ.
Khí lưu cuồng bạo tàn phá bừa bãi, vô tình xé rách từng tấc không gian.
"Phụt!"
Liên tục có trưởng lão phun máu tươi, như bị sét đánh, kinh hãi nói:
"Đây là thần thông cấp bậc gì?"
Quá bá đạo, vượt xa bất kỳ thuật pháp nào của Vũ Hóa Môn!
Diệp Quân Lâm cười lạnh, giơ tay hung hăng vỗ tới.
"Vẫn Thuẫn!"
Có tên trưởng lão lông tóc dựng đứng, kịp thời tế ra pháp bảo bản mệnh.
Trong nháy mắt, một tấm khiên lấp lánh bảo quang, có phù văn huyền diệu lưu chuyển xuất hiện.
Đây rõ ràng là một kiện Linh khí nhất phẩm!
Phanh!
Vẫn Thuẫn chịu phải trọng kích, trên bề mặt có thêm vết nứt, nhưng may mắn không bị phá vỡ, bảo toàn tính mạng.
"Thực lực của kẻ này đáng sợ, mọi người mau dùng pháp bảo trấn sát hắn!"
Tên trưởng lão tế thuẫn thừa cơ rút lui, gào thét.
"Giết!"
Các trưởng lão khác quát to, đồng thời tế pháp bảo.
Đều là Linh khí nhất phẩm!
"Bích Du Kiếm Pháp!"
Một tên trưởng lão mày trắng cầm thanh kiếm phóng ra kiếm quang mãnh liệt bao phủ lấy Diệp Quân Lâm.
Còn chưa kết thúc, mấy tên trưởng lão khác đều nhờ vào uy lực pháp bảo, lực sát thương trực tiếp bạo tăng gấp trăm lần, khí thế hung hăng giết tới.
Còn các thế lực bên ngoài đều mong Diệp Quân Lâm vẫn lạc.
Dù sao, trong mắt bọn hắn Hoang Châu chỉ là nơi man di, thổ dân ở đây làm sao có thể mạnh mẽ như vậy?
Đắc tội Vũ Hóa Môn, nên bị bóp chết mới đúng!
"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai."
Tịnh Thiền đại sư dẫn đầu đội ngũ Huyền Không Tự tỏ vẻ thương xót, hai tay chắp lại.
Thấy vậy, Tiết Thiên Nhất thầm khinh bỉ, lão lừa trọc thật sự giả tạo.
Hắn nhìn mấy bóng dáng đang giao chiến, trong lòng sinh lòng ghen tị, cười lạnh:
"Loại yêu nghiệt này, vẫn nên chết sớm thì hơn."
"Sắp kết thúc rồi sao?"
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 97 |