Thưởng Ký Danh (2)
Khó trách Phong Lôi Tông lại nhân cơ hội này, ra tay chiếm đoạt địa bàn của môn phái!
"Hừ, nếu đúng như ngươi nói, thì khi súc sinh kia tiêu diệt Huyền Thiên Tông chúng ta, với lòng tham vô đáy, ngươi nghĩ hắn sẽ tha cho Phong Lôi Tông các ngươi?
Đừng quên rằng khoảng cách giữa Phong Lôi Tông và Huyền Thiên Tông rất gần!"
Một đệ tử trong lồng nghiến răng mắng: "Muốn yên thân, nằm mơ đi!"
Điều kỳ lạ là.
Nghe lời này, gã cao lớn không những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười thích thú:
"Được thiên đạo phù hộ, ít ra các ngươi nên biết rằng thiếu tông chủ của Phong Lôi Tông chúng ta, từ nhiều năm trước đã bái nhập Vũ Hóa Môn Thanh Châu.
Với thiên phú xuất chúng, hắn đã được Vũ Hóa Môn hết sức coi trọng."
"Ngay hôm nay, có một vị trưởng lão của Vũ Hóa Môn đích thân đến thăm Phong Lôi Tông chúng ta. Với lực lực của ngài ấy, tiêu diệt Thanh Bằng Yêu Vương chỉ là chuyện nhỏ."
Thanh Châu! Vũ Hóa Môn!
Đệ tử Huyền Thiên Tông nghe vậy, tim đập dồn dập.
Cả Đông Vực có tổng cộng mười bốn đạo châu, mỗi châu đều rộng lớn vô biên, vô số quốc gia và gia tộc.
Nếu nói Hoang Châu là nơi nghèo nàn, hoang vu thì Thanh Châu chính là bảo địa tối cao của Đông Vực!
Còn Vũ Hóa Môn, lại là tông môn đỉnh cấp nổi danh nhất Thanh Châu. Một tu sĩ Nguyên Anh có thể lập phái ở Hoang Châu, ở Vũ Hóa Môn chỉ là một đệ tử!
Nếu chuyện này là thật, vậy thì sau lưng Phong Lôi Tông đã có chỗ dựa lớn!
Thanh Bằng Yêu Vương quả thực không là gì đáng sợ!
"Hết rồi, tất cả đều hết rồi."
Những lời này, như một đòn chí mạng đánh tan mọi hy vọng của đệ tử Huyền Thiên Tông, khiến bọn hắn hoàn toàn tuyệt vọng, thì thào tự nói trong sự suy sụp.
"Hừ, vài con chó nhà tang mà còn dám lớn lối?
Từ nay về sau, các ngươi sẽ ở đây khai thác linh mạch cho Phong Lôi Tông chúng ta. Cả đời làm trâu làm ngựa đi!"
Gã cao lớn cười lạnh, ngạo nghễ nói.
“Sư… sư huynh! Mau nhìn kìa!”
Một đệ tử run rẩy, chỉ tay ra xa, kinh hoàng hét lên.
Ầm…
Từ phía xa, những chiến thuyền khổng lồ lướt tới, âm thanh hô giết vang vọng không trung, sát khí bừng bừng lan tỏa.
“Đệ tử Huyền Thiên Tông nghe lệnh, tiêu diệt toàn bộ kẻ xâm nhập!”
Cùng với mệnh lệnh, những bóng dáng cường đại xuất hiện, tung mình lên cao, khí thế kinh thiên, áp lực khủng khiếp bao trùm bốn phương tám hướng.
“Không thể nào!? Là Kim Đan kỳ dẫn đội!?”
“Chẳng phải Huyền Thiên Tông đã…”
Chỉ trong chớp mắt.
Những tiếng rên rỉ, gào thét vang lên từ các khu tài nguyên bị chiếm đóng, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.
Tại Phong Lôi Tông.
Bên trong đại điện cổ kính, Tông chủ Trần Vân Hải cùng cao tầng đang long trọng tiếp đãi một vị đại nhân vật đến từ xa.
“Mộc lão, nghe nói nhi tử ta Trần Kiêu tại Vũ Hóa Môn biểu hiện xuất sắc, được một vị Tôn giả thu làm chân truyền đệ tử. Có thật không?”
Trần Vân Hải cẩn trọng hỏi, giọng nói đầy vẻ kính cẩn.
Mộc lão vuốt chòm râu dê, mỉm cười hòa ái:
“Trần tông chủ, việc này đương nhiên là thật.
Lệnh công tử đã được Cự Dương Tôn giả coi trọng, truyền thụ vô thượng đạo pháp. Ta nghĩ ngày lệnh công tử trở về thăm tông môn cũng không còn xa nữa.”
Lập tức, toàn bộ đại điện sôi sục.
Khuôn mặt Trần Vân Hải đỏ bừng vì kích động.
Đó là Tôn giả! Cường giả Đại Thừa kỳ mới có thể xưng hào!
Nhi tử Trần Kiêu, lại có thể trở thành đệ tử của một vị Đại Thừa!
“Tông chủ, chúc mừng chúc mừng!”
Các cao tầng trong tông môn thi nhau nịnh hót.
Trần Vân Hải vuốt râu, ngữ khí đầy tự hào:
“Nhi tử ta, quả nhiên có tư chất thành tiên!”
Nhìn vẻ mặt hân hoan của đám người, trong đáy mắt Mộc lão hiện lên chút khinh thường.
Nếu không phải vì địa vị của Trần Kiêu trong môn phái và nể mặt Cự Dương Tôn giả, dù có chết lão ta cũng không muốn đặt chân đến cái nơi nghèo nàn, linh khí cằn cỗi này.
“Khụ khụ, đây là một viên Hóa Anh Đan, lệnh công tử ủy thác ta mang về cho Trần tông chủ.”
“Hóa… Hóa Anh Đan!”
Trần Vân Hải kích động mở chiếc hộp, để lộ một viên đan dược tròn trịa, tỏa ra linh khí dồi dào, lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
“Chúc mừng tông chủ! Có viên đan này, ngài nhất định sẽ đột phá Nguyên Anh kỳ!”
Các trưởng lão đồng loạt đứng lên chúc mừng.
“Ha ha ha, con ta thật có tâm!” Trần Vân Hải mặt mày rạng rỡ.
Thấy vậy.
Trong lòng Mộc lão càng thêm khinh miệt.
Chỉ là một viên Hóa Anh Đan tầm thường mà đã vui mừng đến mức này, thật không hổ là đám nghèo nàn.
“Lão phu xin chúc mừng Trần tông chủ trước, nếu không còn việc gì, ta xin phép cáo từ.”
Mộc lão cười nhẹ, chắp tay nói.
“Khoan đã!”
Trần Vân Hải mặt dày hỏi tiếp: “Còn chuyện con súc sinh kia thì…”
“Lão phu sẽ tiện tay xử lý.”
Mộc lão đáp nhạt.
Chính lão là người tiết lộ Thanh Bằng Yêu Vương đã đột phá Nguyên Anh, từ đó khiến Trần Vân Hải táo tợn phái người đi chiếm đoạt tài nguyên của Huyền Thiên Tông.
“Tốt lắm.”
Trần Vân Hải cười mãn nguyện.
Ầm!
Bất ngờ, có một bóng dáng khoác áo đen phá tan từng tầng trận pháp, hạ xuống giữa Phong Lôi Tông, gây chấn động dữ dội.
Diệp Quân Lâm mái tóc bạc tung bay, ánh mắt lãnh đạm, nở nụ cười lạnh lùng, hoàn toàn không để ý đến sự kinh hãi của đám đệ tử và trưởng lão xung quanh.
“Đây chính là Phong Lôi Tông sao?”
Lúc này, trong đầu Diệp Quân Lâm vang lên giọng nói ngọt ngào.
[Đinh, đã đến địa điểm ký danh Phong Lôi Tông. Ký chủ có muốn ký danh không?]
“Ký danh!”
Diệp Quân Lâm thầm nói.
Hắn thực sự muốn biết, lần này sẽ nhận được phần thưởng gì.
[Đinh, ký danh thành công, chúc mừng ký chủ nhận được...]
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 88 |