Tu vi lại tăng! Gói kinh nghiệm đưa đến tận cửa!
[Đinh, điểm danh thành công, chúc mừng ký chủ nhận được Nhân Vương Ấn và Đại Hư Không Thuật!]
Ánh mắt của Diệp Quân Lâm sáng rực, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Tu đạo giả chém giết, thực lực luôn là yếu tố quyết định, bởi không thể loại trừ khả năng xuất hiện những kẻ yêu nghiệt có thể vượt cấp chiến đấu.
Trước khi trở thành tồn tại vượt qua Thiên Đạo, muốn bảo trì sự vô địch, vẫn phải dựa vào lực lượng của bản thân.
Do đó, phần thưởng lần này đến thật đúng lúc, đều là những đại thần thông hàng đầu, có thể nói là như hổ thêm cánh!
“Tiền bối, không biết giá lâm Phong Lôi Tông ta vì chuyện gì?”
Nhận ra khí tức bên ngoài, Trần Vân Hải dẫn đầu đám cao tầng bước ra từ đại điện.
Khi nhìn thấy Diệp Quân Lâm, hắn ta không khỏi chấn động.
Người này sao lại giống hệt vị yêu nghiệt của Huyền Thiên Tông nổi danh mấy chục năm trước?
Nhớ năm đó, đối phương tuổi trẻ đã tu luyện đến Kim Đan kỳ, khiến hắn ta vừa hay tin đã vô cùng lo lắng, sợ rằng Huyền Thiên Tông từ đó sẽ một bước lên trời.
May mắn đối phương bị ám sát dẫn đến mất hết tu vi, sau đó ẩn cư nơi núi sâu, không màng thế sự. Bao năm trôi qua, hắn ta còn tưởng người này đã sớm qua đời.
Giờ đây gặp lại Diệp Quân Lâm, Trần Vân Hải vô cùng kinh ngạc!
Diệp Quân Lâm mỉm cười lạnh nhạt:
“Giả ngu? Các ngươi dám xâm phạm lãnh địa của Huyền Thiên Tông ta. Để nghiêm trị, từ hôm nay, Phong Lôi Tông sẽ không còn tồn tại!”
Ầm!
Vừa dứt lời, toàn bộ Phong Lôi Tông lập tức rơi vào hoảng loạn.
“Xem ra, Thanh Bằng Yêu Vương đã bị giết rồi. Huyền Thiên Tông ẩn giấu thật sâu…”
Sắc mặt Trần Vân Hải u ám.
Không ngờ, thiên kiêu của Huyền Thiên Tông năm xưa không chỉ không sa sút, mà còn âm thầm đột phá đến Nguyên Anh kỳ.
Nếu là trước đây, hắn ta nhất định sợ đến mức tay chân luống cuống, quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Nhưng hôm nay hắn ta cũng có chỗ dựa vững chắc, chính là vị cường giả đến từ Vũ Hóa Môn!
Ánh mắt hướng về phía lão giả, lòng Trần Vân Hải lập tức bình tĩnh lại.
“Mộc lão, ngài thấy tình hình hiện tại thế nào?”
Hắn ta hiểu rõ, vị này tuyệt đối không phải là kẻ mà tu sĩ Nguyên Anh có thể đối phó!
Mộc lão lắc đầu.
Dù hơi bất ngờ khi một tông môn nhỏ ở vùng đất cằn cỗi này lại xuất hiện tu sĩ có thể trấn sát yêu thú Nguyên Anh kỳ, nhưng trong mắt lão, Thanh Bằng Yêu Vương dù mạnh đến đâu cũng chỉ là một con súc sinh dễ dàng giết chết!
“Tiểu tử, cút đi, nhân lúc lão phu còn chưa thay đổi ý định.”
Mộc lão tự cao tự đại, đối mặt với đám tu sĩ nơi đây, luôn mang một cảm giác ưu việt trời sinh.
Hắn ta lười can dự vào tranh chấp tại đây, nhưng nể mặt Thiếu tông chủ của Phong Lôi Tông, đành không kiên nhẫn phẩy tay như đuổi ruồi.
“Mộc lão…”
Nghe thấy vậy, Trần Vân Hải cảm thấy không hài lòng. Trong suy nghĩ của hắn, vị đại năng này nên lập tức ra tay trấn áp kẻ địch.
Cảm nhận được sự kiêu ngạo của đối phương, Diệp Quân Lâm bật cười:
“Lão đông tây, ngươi là cọng hành nào, muốn ta bán mặt mũi?”
Trong thoáng chốc, toàn bộ đệ tử Phong Lôi Tông đều sững sờ.
“Ngông cuồng! Vị này đến từ Vũ Hóa Môn Thanh Châu, thân phận tôn quý sao đến lượt một tu sĩ Huyền Thiên Tông nho nhỏ như ngươi xúc phạm?”
Trần Vân Hải giả vờ tức giận, nhưng trong lòng lại cười như nở hoa.
Ánh mắt nhìn Diệp Quân Lâm chẳng khác gì đang nhìn người chết.
“Ngông cuồng!”
Mộc lão bị chọc giận, mắt lóe sát ý, khí thế toàn thân đột ngột bùng nổ, tựa như cơn cuồng phong quét qua toàn bộ Phong Lôi Tông.
“Hóa Thần cảnh!!!”
Mọi người kinh hãi thất sắc.
Có cường giả Hóa Thần cảnh ra tay, tu sĩ Huyền Thiên Tông chắc chắn không thể sống sót!
Trong lòng bọn hắn, sự kính sợ đối với Vũ Hóa Môn càng thêm sâu đậm.
“Hóa Thần? Tốt, rất tốt!
Đừng có chạy, kẻ nào chạy kẻ đó làm tôn tử!”
Ánh mắt Diệp Quân Lâm sáng rực, giọng điệu đầy hứng khởi.
Vừa mới đạt tới Nguyên Anh, giờ lại có cơ hội tiến vào Hóa Thần, quả thật là một gói kinh nghiệm tự đưa đến cửa!
Sắc mặt Mộc lão tối sầm lại.
Hắn ta là cường giả Hóa Thần, lẽ ra đối phương nên sợ hãi?
Vẻ mặt vui mừng kỳ lạ này là chuyện gì?!
“Tìm chết!”
Mộc lão quát lớn, bàn tay khổng lồ xanh biếc do tinh khí mộc hệ ngưng tụ ập xuống Diệp Quân Lâm.
Một kích này đủ chụp chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ mấy trăm lần!
“Tốt lắm, kẻ này chết chắc.”
Trần Vân Hải mỉm cười.
Chỉ cần loại bỏ Diệp Quân Lâm, Huyền Thiên Tông sẽ không còn là mối đe dọa! Chờ đến khi hắn ta dùng Hóa Anh Đan đột phá, sẽ dẫn theo đệ tử phát động tổng công kích, san bằng toàn bộ Huyền Thiên Tông!
[Đinh, phát hiện ký chủ đang bị cường giả Hóa Thần hậu kỳ tấn công, kích hoạt hiệu ứng bị động "Gặp mạnh càng mạnh", đạt được tu vi Hóa Thần cảnh đỉnh phong!]
Trong chớp mắt.
Một luồng lực lượng cường đại hơn từ cơ thể Diệp Quân Lâm bộc phát, khí tức tản ra khiến tất cả mọi người tại hiện trường biến sắc.
Ầm!
Bàn tay xanh biếc khổng lồ như ngọn núi bị Diệp Quân Lâm nhẹ nhàng đánh tan, hóa thành vô số điểm sáng rơi xuống.
“Ngươi… ngươi cũng là Hóa Thần cảnh?!”
Mộc lão thất kinh, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm.
Trong mắt hắn ta, thanh niên tóc bạc này vừa rồi chỉ ở Nguyên Anh kỳ, bỗng nhiên lại bộc phát khí tức Hóa Thần, thậm chí còn thâm sâu hơn hắn ta!
Chuyện này làm sao có thể xảy ra?!
Ở vùng đất cằn cỗi như Hoang Châu này, làm sao có kẻ tu luyện đến Hóa Thần?
“Chuyện này, sao có thể?!!”
Nụ cười của Trần Vân Hải biến mất ngay lập tức, thay vào đó là sự kinh hoàng tột độ, giọng chói như nữ nhân.
Hắn thật sự bị dọa!
Huyền Thiên Tông nho nhỏ, có cường giả Hóa Thần tọa trấn?!
Bầu không khí lúc này như đóng băng.
Đệ tử Phong Lôi Tông không dám thở mạnh, ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn về phía Diệp Quân Lâm.
Tại Hoang Châu, tu sĩ Nguyên Anh đã đủ để làm khai phái tổ sư, chống đỡ môn phái trường tồn ngàn năm.
Còn Hóa Thần cảnh, chính là tồn tại bất tử ngàn năm, có thể hủy thiên diệt địa!
Khi thấy Diệp Quân Lâm bộc lộ tu vi, tất cả mọi người tại đây đều sợ hãi đến mất hồn.
“Mộc lão, làm sao đây?”
Trần Vân Hải cầu cứu.
Nếu biết Huyền Thiên Tông có một vị Hóa Thần, có đánh chết hắn ta cũng không dám dây vào!
Mộc lão trầm ngâm, ánh mắt liên tục biến đổi.
Rồi như nghĩ ra điều gì, hắn ta dần bình tĩnh lại, nở nụ cười lạnh:
“Hoảng cái gì? Đừng quên, lão phu đến từ Vũ Hóa Môn Thanh Châu.
Thủ đoạn tiên gia mà ta nắm giữ, há là thứ hắn có thể tưởng tượng? Tên này không có cơ hội thắng!”
Ánh mắt Trần Vân Hải sáng rực.
Dù sao Vũ Hóa Môn là thánh địa tu tiên của Thanh Châu, có công pháp thượng phẩm.
Đông vực có bao nhiêu tu sĩ chen chúc muốn nhập môn cũng đủ chứng minh thực lực.
So sánh với Huyền Thiên Tông, một môn phái nhỏ bé, dù xuất hiện một vị Hóa Thần, nhưng nền tảng công pháp thua xa, thực lực cùng cấp chắc chắn sẽ chênh lệch một trời một vực.
Nghĩ vậy, Trần Vân Hải thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Diệp Quân Lâm lại ngập tràn oán hận.
May mắn hôm nay có Mộc lão ở đây, bằng không, Phong Lôi Tông phải bị diệt.
Thật nguy hiểm!
“Lão đông tây, ngươi tự tin như vậy?”
Diệp Quân Lâm nhướng mày, vẻ mặt đầy khiêu khích.
Mộc lão cao ngạo đáp:
“Lão phu thừa nhận ngươi có thiên phú tu luyện phi phàm, nhưng đáng tiếc, trong đấu pháp, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của lão phu! Vì lão phu đến từ Vũ Hóa Môn!”
Vũ Hóa Môn.
Ba chữ này đã nói lên tất cả.
Bất kỳ tu sĩ nào xuất thân từ đây, nếu đặt chân đến Hoang Châu đều là nhân trung long phượng, vượt cấp giết địch dễ như ăn cơm uống nước.
Không phải những tu sĩ xuất thân từ môn phái nhỏ bé có thể so.
“Chết đi!”
Đôi Mộc lão kết ấn, tà áo tung bay.
Ầm ầm!
Hàng vạn sợi dây leo khổng lồ bỗng chốc tràn ngập bầu trời, hóa thành một bàn tay khổng lồ che trời lấp đất, chụp thẳng về phía Diệp Quân Lâm.
Đây là thần thông Địa giai đỉnh cấp, Thái Ất Thanh Mộc Chưởng!
Trong giới tu chân, mọi công pháp đều được phân cấp: Phàm giai, Linh giai, Huyền giai, Địa giai, Thiên giai, Tôn giai, Tiên giai và Thánh giai.
Ở Hoang Châu, tu sĩ có thể tu luyện Linh giai công pháp đã hiếm như phượng mao lân giác, thậm chí chỉ cần sở hữu một môn Linh giai công pháp đã đủ để làm trấn phái chi bảo.
Hiện giờ Mộc lão lại thi triển một thần thông Địa giai đỉnh cấp, điều này thể hiện rõ nội tình đáng sợ của Vũ Hóa Môn.
“Tiểu tử, chết dưới tay lão phu chính là vinh hạnh lớn nhất của một tu sĩ xuất thân nho nhỏ như ngươi!”
Mộc lão đầy đắc ý.
Đây chính là thần thông mà hắn ta tâm đắc nhất, lập nên uy danh lẫy lừng trong các trưởng lão ngoại môn của Vũ Hóa Môn.
“Hừ, chút tài mọn!”
Diệp Quân Lâm vươn tay, bắt đầu kết pháp ấn.
Ầm!
Ngay sau đó, một bóng dáng khổng lồ như chạm tới trời xanh xuất hiện phía sau hắn, tựa như một vị đế vương vô thượng, đang trấn áp vạn vật, đứng trên chín tầng mâyt!
“Đây… đây là gì?!”
Trán Mộc lão toát mồ hôi, đồng tử co rút thành một điểm nhỏ, cả người nổi da gà.
Đây là một loại thần thông bá đạo chưa từng thấy.
Chỉ vừa mới nhìn, hắn ta đã cảm thấy lòng dạ run rẩy, như muốn quỳ xuống thần phục.
“Nhân Vương Ấn!”
Tiếng nói trong trẻo vang vọng giữa bầu trời, chứa đựng uy nghiêm không thể kháng cự.
Dưới những ánh mắt kinh ngạc, Diệp Quân Lâm nhẹ nhàng vung tay, đánh ra Nhân Vương Ấn.
Uy thế như muốn điên đảo nhật nguyệt, nghịch chuyển càn khôn!
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 62 |