Nhi tử ta, Trần Kiêu, có tư chất thành tiên!
Ầm!
Hai bên vừa chạm trán, không khí lập tức bùng nổ.
Thái Ất Thanh Mộc Chưởng ngay lập tức bị ma diệt.
Phía trên đỉnh đầu Mộc lão, Nhân Vương Ấn áp xuống như sấm vang chớp giật!
“Không ổn rồi!”
Mộc lão liên tiếp tế ra các pháp bảo và phù lục, cố gắng chống đỡ đòn sát phạt kinh khủng này.
Nhưng dưới lực lượng áp đảo của Nhân Vương Ấn, tất cả lần lượt vỡ vụn.
Cảm nhận cơ thể mình sắp bị xóa sổ, trong tuyệt vọng, Mộc lão kinh hoảng hét lên:
“Khoan đã! Nể mặt Vũ Hóa Môn, mong tiền bối tha mạng!”
Diệp Quân Lâm cười lạnh:
“Vũ Hóa Môn là cái gì! Nếu dám đến trêu chọc ta, ta sẽ diệt sạch không chừa một mống!”
“Ngươi!!”
Mộc lão vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, không ngờ đối phương lại ngông cuồng đến vậy.
Một tu sĩ Hóa Thần dù có thể xưng bá Hoang Châu, nhưng ở Thanh Châu, trước thế lực lớn như Vũ Hóa Môn cũng chỉ là hạng tầm thường.
Vũ Hóa Môn là một trong những đại tông phái tu chân hàng đầu Đông Vực, há lại là nơi mà tu sĩ từ một môn phái nhỏ bé có thể động tới?
“Nếu ta chết ở đây, môn phái của ngươi chắc chắn sẽ bị diệt vong!
Còn ngươi, kẻ khởi đầu mọi chuyện, sẽ có kết cục thảm khốc hơn gấp bội!”
Cảm nhận cơ thể sắp sụp đổ, Mộc lão toát mồ hôi lạnh, tuyệt vọng gào thét.
“Hừ, đến lúc này còn dám đe dọa ta sao?”
Diệp Quân Lâm nhấc tay, lạnh giọng quát:
“Chết!”
“A…!”
Trong tiếng thét thảm thiết.
Nhân Vương Ấn bùng nổ thần quang chói lòa.
Mộc lão lập tức bị nghiền nát thành tro bụi, chết không toàn thây.
Trong khoảnh khắc.
Toàn bộ Phong Lôi Tông rơi vào sự yên tĩnh chết chóc.
Trần Vân Hải sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, kinh hoàng tột độ.
Nhìn thanh niên tóc bạc tựa như tiên nhân giáng trần, hắn run rẩy nói:
“Diệp Thần Quân, tất cả chỉ là hiểu lầm! Phong Lôi Tông chúng ta nguyện thần phục, dốc lòng phụng sự người.”
Hiện tại, giữ được mạng sống mới là điều quan trọng nhất!
Thấy tông chủ đã quỳ xuống, toàn bộ đệ tử của Phong Lôi Tông cũng lục tục quỳ theo.
Trước một cường giả Hóa Thần, bất kỳ sự phản kháng nào cũng đều vô nghĩa.
“Làm cẩu cho ta, các ngươi cũng xứng?”
Diệp Quân Lâm khinh miệt nói.
Cơ thể Trần Vân Hải run lên dữ dội.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đỏ ngầu đầy tia máu, nghiến răng nghiến lợi:
“Diệp Thần Quân! Nhi tử ta, Trần Kiêu, có tư chất thành tiên, hiện tại được tôn giả của Vũ Hóa Môn thu nhận làm đệ tử thân truyền. Ngươi thật sự dám đắc tội? Đừng tự rước họa vào thân!”
Hắn hy vọng dựa vào điều này, khiến Diệp Quân Lâm e dè.
“A?”
Diệp Quân Lâm hứng thú hỏi:
“Tư chất thành tiên? Da trâu thổi thật lớn.
Dù hắn ngày sau hắn thực sự thành tiên, bản tọa cũng giết cho ngươi xem!”
Bản thân hắn có năng lực gặp mạnh càng mạnh, ngay cả Tiên Đế trong truyền thuyết có đến, tu vi của hắn cũng ép một đầu!
Hoàn toàn không sợ hãi!
“Ngươi…!”
Trần Vân Hải trợn mắt như muốn nứt ra, tức đến mức suýt thổ huyết.
Hắn đã nhìn ra, kẻ trước mặt là một tên điên, một cuồng nhân thực sự!
Ầm ầm…
Lúc này, trên bầu trời xuất hiện một lượng lớn chiến thuyền, mang theo khí thế ngập trời lao thẳng tới Phong Lôi Tông.
“Diệp sư đệ, bọn ta đến rồi!”
Một đạo lam quang chói lòa như sao băng rạch ngang trời, tông chủ Hư Hữu Niên xuất hiện.
Bảy tên phong chủ nối gót theo sau, ánh mắt lấp lánh chiến ý.
“Là người của Huyền Thiên Tông!”
“Xong rồi, chúng ta không còn đường sống!”
“Chạy mau!”
Phong Lôi Tông rơi vào hỗn loạn, khắp nơi là cảnh đệ tử và trưởng lão chạy tán loạn.
“Hừ, sớm biết hôm nay sẽ như thế, cần gì phải làm những chuyện kia!
Giết hết cho ta!!”
Hư Hữu Niên trầm giọng quát lớn.
Ầm ầm ầm~
Từng chiến thuyền bắn ra những cột sáng chói lòa, tàn phá khắp nơi, lửa cháy ngút trời, khói lửa mù mịt.
Hàng loạt tu sĩ của Huyền Thiên Tông tay cầm pháp bảo lao ra, tiếng hò hét sát phạt vang dội.
Nhìn cảnh tượng máu tanh trước mặt, sắc mặt Trần Vân Hải hiện lên vẻ đau đớn, hối hận đến mức ruột gan như bị vặn xoắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Quân Lâm, ánh mắt đầy hận thù mãnh liệt.
Nếu không phải kẻ này cố tình ẩn giấu tu vi, sao hắn lại chọc vào Huyền Thiên Tông?
Khốn kiếp! Có tu vi Hóa Thần mà còn ẩn giấu!
Kẻ này thực sự âm hiểm vô cùng!
“Các ngươi chờ đó! Nhi tử ta có tư chất thành tiên! Sỉ nhục huyết tẩy hôm nay, hắn nhất định sẽ trả lại gấp vạn lần!”
Trần Vân Hải mất kiểm soát, điên cuồng gào thét.
“Ngu xuẩn.”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng chỉ tay.
Bụp!
Đầu Trần Vân Hải nổ tung như dưa hấu nát, thân thể không đầu đổ gục xuống vũng máu.
Những tu sĩ Kim Đan khác định chạy trốn, nhưng đều bị Diệp Quân Lâm vung tay đánh chết không chút thương tiếc.
Chỉ trong chốc lát.
Dưới sự tấn công kịch liệt, Phong Lôi Tông bị san bằng hoàn toàn. Các loại đan dược và chiến lợi phẩm lần lượt được chuyển lên chiến thuyền.
“Chúng ta thắng rồi! Vạn tuế!”
Các tu sĩ của Huyền Thiên Tông phấn khởi hò reo.
Mặt Hư Hữu Niên đỏ bừng vì vui sướng, cười lớn:
“Haha, Diệp sư đệ, ngươi xem ta tìm được thứ gì đây?”
Hắn lấy ra một chiếc hộp gấm tinh xảo, mở ra bên trong là một viên đan dược tỏa linh khí nồng đậm.
Chính là Hóa Anh Đan!
“Đây là thứ ta tìm được từ người Trần lão cẩu!
Không ngờ hắn lại cất giữ bảo vật thế này. Có nó, trong vài ngày tới ta có thể đột phá Nguyên Anh!”
Hư Hữu Niên vui mừng khôn xiết, bị kẹt ở cảnh giới Kim Đan nhiều năm, lần này quả là cơ duyên lớn nhất.
“Chúc mừng tông chủ! Huyền Thiên Tông chúng ta từ nay sẽ có hai vị Nguyên Anh!”
Một tên phong chủ kích động nói.
Nguyên Anh kỳ tại Hoang Châu chính là bá chủ một phương!
Huyền Thiên Tông có hai vị Nguyên Anh, đủ để đứng vào hàng ngũ các tông môn hàng đầu!
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 55 |