Thiên Đế Pháp Tướng Hiển Uy! (2)
Lúc này.
Diệp Quân Lâm đứng dưới Thiên Đế Pháp Tướng, cảm nhận được biến hóa to lớn trên thân thể mình, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác hài lòng tột độ.
Ánh mắt hắn đảo qua sáu tên tộc trưởng đang khiếp đảm, cười lạnh.
“Hừ!”
Diệp Quân Lâm phất nhẹ ống tay áo, một cơn cuồng phong mãnh liệt nổi lên giữa khoảng không.
Vút!
Tộc trưởng Vũ tộc bị cuốn lên không trung, hắn giãy giụa tìm cách thoát thân nhưng ngay lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng khủng khiếp bao trùm toàn thân.
“Cứu ta! Cứu ta mau a a a!”
Bụp!
Một tiếng nổ trầm đục vang lên, thân thể tộc trưởng Vũ tộc bị một bàn tay vô hình bóp nát, máu tươi tung tóe khắp nơi.
Mấy tên tộc trưởng còn lại trợn mắt há mồm, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
“Chết rồi sao?!”
“Không ổn!”
Tộc trưởng Thú tộc sợ hãi đến mức lông tóc dựng đứng, ánh mắt Diệp Quân Lâm đảo qua khiến hắn có cảm giác như tử thần đang vẫy gọi.
“Ngươi cũng phải chết!”
Diệp Quân Lâm tung một quyền đánh ra, quyền mang màu vàng kim xuyên thấu thiên địa.
“A a…”
Tộc trưởng Thú tộc còn chưa kịp phản kháng đã bị nghiền nát thành một đám huyết vụ, hòa tan vào trong không khí.
“Chạy! Chạy mau!!”
Bốn tên tộc trưởng còn lại kinh hãi vỡ mật, lập tức thi triển bí thuật, thậm chí thiêu đốt cả sinh mệnh để tìm đường thoát thân.
“Muốn chạy sao?”
“Đều chết hết cho ta!”
Diệp Quân Lâm đứng dưới Thiên Đế Pháp Tướng, như có uy lực thông thiên triệt địa.
Hắn vung tay kéo mạnh một cái, một luồng hấp lực khủng khiếp bùng phát.
“Cái gì?!”
Bốn tên tộc trưởng còn sống mặt đầy tuyệt vọng, thân hình không tự chủ được mà bị kéo ngược trở lại.
“Chư vị, liều mạng với hắn thôi!!”
Tộc trưởng Thạch tộc gầm lên một tiếng, khí thế ngút trời, như kẻ điên lao đến.
“Đá vụn, trong đám các ngươi, ngươi cứng đầu nhất.”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng cười, nhấc tay điểm một cái.
Ầm!
Kim quang rực rỡ bùng nổ, không gian rung chuyển dữ dội.
Thần thông thuộc về Thiên Đế Pháp Tướng, Tiệt thiên chỉ!
“Không…”
Tộc trưởng Thạch tộc phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể bị chỉ mang bá đạo nghiền nát, ngay cả những mảnh vỡ còn sót lại cũng hóa thành tro bụi, không còn khả năng phục sinh.
“Tha mạng, tiền bối tha mạng!”
Tộc trưởng Lân tộc, Giác tộc và Mộc tộc sợ vỡ mật, không dám chống cự, đồng loạt quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Diệp Quân Lâm chẳng thèm bận tâm, vung tay một cái, mỗi tên liền bị một chưởng vỗ chết ngay tại chỗ!
Sau khi bầu không khí yên tĩnh trở lại.
Diệp Quân Lâm thu hồi Thiên Đế Pháp Tướng, cảm nhận được pháp lực trong cơ thể đã tiêu hao tám phần, nhịn không được thở dài:
“Dùng thứ này quả thực rất đã tay, nhưng tiêu hao pháp lực ghê gớm!”
Hắn đảo mắt quan sát xung quanh, cau mày:
“Ừm? Con chuột đó đâu rồi?”
Chỉ thấy con chuột trắng lông xù vốn đang nằm thoi thóp trên mặt đất ban nãy, không biết từ lúc nào đã biến mất không còn dấu vết.
Cùng lúc đó.
Một bóng trắng lao đi như gió lốc, cảnh vật xung quanh không ngừng biến đổi với tốc độ chóng mặt.
“Thật đáng sợ! Thú hai chân kia dọa chết Chuột Chuột rồi!”
Nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi, con chuột lông trắng không khỏi run lên bần bật, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi sâu thẳm từ tận linh hồn.
Trong mắt nó, sáu tên tộc trưởng đứng đầu chuỗi thức ăn của bí cảnh lại bị đối phương dễ dàng diệt sạch như vậy.
Nếu nó không mau chạy thoát, chỉ sợ kết cục sẽ còn bi thảm hơn!
Nói cũng kỳ lạ, rõ ràng trên người nó vẫn còn vết thương, thế nhưng chẳng bao lâu lại hồi phục hoàn toàn.
Chuyện này là thế nào nhỉ? Chẳng lẽ là do ăn quả kia?
“Ôi, không quan tâm nữa! Chuyện quan trọng bây giờ là phải tránh xa thú hai chân đó!”
Con chuột lông trắng vừa chạy trốn vừa ẩn núp, đôi mắt đen láy đảo nhanh như chớp, chiếc mũi khẽ hít ngửi khắp xung quanh để tìm đường thoát.
Bỗng nhiên nó cảm nhận được điều gì đó không ổn.
Một luồng khí tức quen thuộc đang nhanh chóng tiếp cận!
“Không hay rồi, thú hai chân đang đuổi tới!”
Lông trên người con chuột trắng dựng đứng cả lên, nó điên cuồng vung bốn chi, lao đi như một cơn gió bão xuyên qua rừng cây.
Vút!
Hư không bỗng xuất hiện những gợn sóng như bị xé rách.
Diệp Quân Lâm thi triển Đại Hư Không Thuật, xuyên qua không gian nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với mục tiêu.
“Hệ thống, con chuột đó đang ở phía trước sao?”
[Đinh! Đúng vậy, ký chủ cố lên, sắp đuổi kịp nó rồi!]
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Con chuột này cũng giỏi chạy thật, nếu không có hệ thống giúp đỡ, e rằng đã bị mất dấu.”
Diệp Quân Lâm cảm thấy con chuột trắng đang cố gắng trốn chạy khá thú vị.
Trong lòng hắn bỗng nảy sinh một ý nghĩ tà ác: Muốn bắt nó về để trêu đùa một phen.
“Xong đời rồi! Tại sao lại có thể đuổi kịp ta chứ? Làm sao thú hai chân đó biết Chuột Chuột đang trốn ở đâu?”
Nội tâm con chuột trắng như muốn nổ tung vì tuyệt vọng.
Nó cảm thấy số mình đúng là xui xẻo hết mức, chỉ là đi ngang qua, tiện tay ăn một quả mà thôi, thế mà lại bị cuốn vào một màn truy sát kinh thiên động địa.
“Chuột Chuột chỉ muốn sống yên ổn thôi!
Tại sao ai cũng muốn hại Chuột Chuột?”
Con chuột trắng cảm thấy cả thế giới này thật bất công với mình.
Ầm!
Trên không trung đột nhiên truyền đến một đợt sóng mạnh mẽ.
Một luồng áp lực khổng lồ bao phủ toàn thân nó.
Con chuột trắng lập tức cảm thấy như có một ngọn núi đè nặng lên người, đến cả thở cũng khó khăn.
“Chít chít!!”
Nó giãy giụa điên cuồng, nhưng cuối cùng lại bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Hóa ra chiếc đuôi bé xíu phía sau của nó đã bị một bàn tay lớn ngưng tụ từ pháp lực túm chặt lấy.
Vút!
Diệp Quân Lâm nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nó, hứng thú quan sát con chuột trắng nhỏ bé.
Bị ánh mắt của thanh niên tóc bạc trước mặt nhìn chằm chằm, con chuột trắng thấy lạnh cả sống lưng, trong lòng chắc chắn rằng hắn định ăn thịt mình.
Nó cuống cuồng giãy giụa cầu xin:
“Thịt Chuột Chuột ăn vào chua lắm, rất rất khó ăn!
Xin ngươi tha cho Chuột Chuột!”
“Thịt ngươi... chua?”
Diệp Quân Lâm nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch.
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 32 |