Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng ăn Chuột Chuột!

Phiên bản Dịch · 1278 chữ

“Thật mà! Xin hãy tin Chuột Chuột!

Thịt của Chuột Chuột rất tệ, ăn vào sẽ bị đầy bụng và xì hơi cả ngày đó!”

Con chuột trắng vội vàng gật đầu lia lịa, nghĩ mình đã tìm được cơ hội sống sót.

Diệp Quân Lâm xoa cằm, nở một nụ cười quỷ dị:

“Ha ha ha ha, nghe ngươi nói vậy, ta lại càng muốn thử xem sao!”

Hắn từng bước tiến lại gần, khuôn mặt hiện lên vẻ tà ác, như thể sắp bổ nhào tới ăn thịt nó vậy.

“Chít!!”

Đôi mắt con chuột trắng trợn tròn như hai hạt đậu, cuối cùng đồng tử nó giãn ra, đầu nghiêng sang một bên ngất lịm, miệng còn sùi bọt trắng.

“Ngất rồi???”

Diệp Quân Lâm ngẩn người, giơ tay chọc chọc vào mặt nó, thấy không có phản ứng gì, sắc mặt hắn trở nên cổ quái.

Theo lời hệ thống, con chuột trắng này mang trong mình Đại La Tiên Thể, là một trong những thể chất mạnh nhất.

Thật không ngờ, kẻ mang tiên thể mạnh mẽ như vậy lại nhát gan đến mức không chịu nổi hù dọa!

“Thôi được, nuôi ngươi làm thú cưng cũng không tệ.”

Diệp Quân Lâm túm lấy đuôi nó, tiện tay ném sang bên cạnh một tảng đá lớn.

Nửa canh giờ sau.

Chiếc mũi của con chuột trắng khẽ động đậy, nó lắc lư đầu tỉnh dậy.

“Thơm quá.”

Hương thơm ngào ngạt trong không khí khiến nó hoàn toàn tỉnh táo.

“Chuột Chuột... vẫn còn sống sao?”

Nó ngẩng đầu nhìn quanh, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ tò mò.

Bỗng nhiên, nó ngẩn người tại chỗ!

Cách đó không xa, một thanh niên anh tuấn khoác hắc bào đang ngồi thảnh thơi.

Mái tóc bạc buông xuống đôi vai, từng sợi tóc ánh lên bạch quang như tuyết.

Lúc này, hắn đang rất thành thạo nhóm lửa, lật đều từng miếng thịt trên bếp nướng.

Thịt được nướng vàng giòn, tỏa ra hương thơm nức mũi khiến ai ngửi thấy cũng phải chảy nước miếng.

Bên cạnh hắn còn đặt một chiếc nồi lớn, bên trong đang nấu thứ gì đó, mùi hương thơm lừng lan tỏa khắp không gian.

“Chẳng lẽ là…”

Con chuột lông trắng giật mình, cúi gằm đầu xuống, hai bàn tay nhỏ xíu vội vàng sờ khắp cơ thể mình.

Sau khi xác định không phải thịt trên người nó đang bị nướng, nó mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm giác như vừa nhặt lại được cái mạng nhỏ.

Lúc này, thấy đối phương vẫn đang chuyên tâm nướng thịt, trong đầu con chuột lông trắng bỗng lóe lên ý nghĩ chạy trốn.

Nó rón rén nhón chân, định chuồn êm khỏi nơi này.

“Lại đây, ngoan ngoãn đi, đừng để ta phải đuổi theo lần nữa.”

Một giọng nói bình thản vang lên, nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng trong tai con chuột, lại như sấm nổ khiến toàn thân nó run bần bật.

“Tiền bối…”

Con chuột lông trắng nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, chầm chậm tiến lại gần bên cạnh Diệp Quân Lâm.

Ánh mắt nó vô tình liếc sang miếng thịt vàng ươm trên bếp, nước miếng không nhịn được chảy ra, bụng réo ùng ục.

Diệp Quân Lâm liếc nhìn nó, giọng nói có chút bất đắc dĩ:

“Nhìn bộ dạng vô tích sự của ngươi kìa, đây, cho ngươi một miếng!”

Hắn tiện tay ném một miếng thịt nướng giòn về phía nó.

Con chuột trắng vui mừng khôn xiết, hai tay đỡ lấy, không chút do dự mà cắm đầu ăn lấy ăn để.

Thịt mềm giòn, thơm ngon béo ngậy, vị ngọt đậm đà như tan trong miệng.

Hai mắt con chuột lông trắng lập tức lấp lánh như sao, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô bờ.

Chiếc đuôi nhỏ phía sau khẽ đung đưa như sắp bay lên trời.

“Đây là thịt gì vậy? Trước giờ Chuột Chuột chưa từng được ăn ngon thế này!”

Diệp Quân Lâm nhếch môi, giọng nói đầy tà ý:

“Thịt chuột.”

“!!!”

Con chuột trắng lập tức ngây người, há hốc mồm nhìn Diệp Quân Lâm, đôi mắt tròn vo tràn đầy khiếp đảm.

Thấy vẻ mặt ngây ngốc của nó, Diệp Quân Lâm bật cười ha hả, khẽ búng trán nó một cái:

“Ngốc, là thịt thỏ!”

“Thịt… thỏ sao?”

Con chuột trắng thở phào nhẹ nhõm, lè lưỡi liếm đôi môi còn dính mỡ, lẩm bẩm:

“Thỏ thỏ thật đáng thương, nhưng mà… ngon thật!”

Chợt nó nhớ ra điều gì, liền thử thăm dò:

“Tiền bối, ngài thật sự sẽ không ăn Chuột Chuột chứ?”

Dường như con chuột trắng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào ý định của Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm bật cười nói:

“Ta ăn ngươi làm gì? Nếu ta muốn hại ngươi, bây giờ ngươi đã nằm trong nồi kia rồi.”

Nói xong, hắn giơ tay chỉ về phía chiếc nồi lớn đang bốc hơi nghi ngút, từng khối thịt mềm mại nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Nhìn thấy cảnh đó, con chuột trắng nuốt nước bọt ực một tiếng, cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác.

“Tiền bối, Chuột Chuột tin ngài rồi!”

Nó dè dặt ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh đầy chờ mong:

“Tiền bối, có thể… có thể cho Chuột Chuột thêm một miếng thịt được không?”

Nghe vậy, Diệp Quân Lâm khẽ nhếch môi cười, nói:

“Có thể, nhưng với điều kiện là ngươi phải làm đồ đệ của ta.

Ngươi có đồng ý không?”

“Làm… làm đồ đệ của ngài?”

Con chuột lông trắng ngơ ngác, ngạc nhiên đến mức quên cả chớp mắt.

Hắn muốn thu nó làm đồ đệ? So với việc bị ăn thịt, chuyện này còn khiến nó cảm thấy bất ngờ hơn!

“Tiền bối, làm đồ đệ của ngài có nguy hiểm không?”

Con chuột lông trắng tỏ ra do dự.

Nó chỉ muốn sống yên bình trong rừng, không lo không nghĩ, tự do tự tại.

Diệp Quân Lâm khẽ ho nhẹ vài tiếng, nghiêm túc nói:

“Làm đồ đệ của ta, ngươi có thể ăn ngon, uống sướng.

Nếu gặp nguy hiểm, có vi sư đứng ra bảo vệ ngươi! Chuyện tốt như vậy, ngươi không muốn sao?”

Nghe xong, hai mắt con chuột trắng sáng rực, trong lòng nó như có một ngọn lửa hừng hực bùng cháy.

“Muốn muốn muốn! Chuột Chuột muốn làm đồ đệ của tiền bối!”

Nó nhảy cẫng lên vui mừng, cái đuôi nhỏ vẫy qua vẫy lại, trông hết sức buồn cười.

“Vậy còn không mau bái kiến sư tôn?”

Diệp Quân Lâm nghiêm giọng nói.

Nó giơ đôi tay nhỏ xíu lên, hưng phấn hô to:

“Đệ tử Bạch Tiểu Tịch, bái kiến sư tôn!”

Con chuột lông trắng nghiêm chỉnh quỳ rạp xuống đất, hai bàn tay nhỏ chắp lại trước ngực, dáng vẻ vô cùng thành kính và kích động.

“Ừm, đứng dậy đi.”

Diệp Quân Lâm hài lòng gật đầu, ánh mắt lộ ra vài phần ý cười.

Đúng lúc này, trong đầu hắn vang lên âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống:

[Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thu nhận đệ tử, phần thưởng đang đến...]

[Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thu nhận đệ tử, phần thưởng là: Vô Thượng Thần Thông - Ngũ Cực Luân Hồi Đại Diệt Thuật!]

...

Nhấn like chương sẽ tăng tỉ lệ rớt Tiên thạch dùng cho tu luyện tăng cấp nha các đạo hữu^^

Bạn đang đọc Gặp Mạnh Liền Mạnh, Tu Vi Của Ta Không Giới Hạn của Sử Thượng Tối Soái Tác Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi orange34
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.