Bí Cảnh Sụp Đổ! (1)
“Lại thêm một tuyệt chiêu nữa, rất tốt, rất tốt.”
Diệp Quân Lâm khẽ gật đầu hài lòng. Quả thực, thêm một kỹ năng là thêm một sự lựa chọn.
Hệ thống tiếp tục nhắc nhở:
[Đinh! Phát hiện tư chất của đệ tử đặc biệt, hệ thống tặng kèm một bộ Đại La Đạo Kinh!]
[Đinh! Đã phát thưởng xong, chúc ký chủ và đệ tử hòa thuận vui vẻ, nhớ đừng ngược đãi tiểu động vật!]
Diệp Quân Lâm nhếch miệng cười, khẽ trách móc:
“Hệ thống ngươi đúng là thích lo chuyện bao đồng, với nhân phẩm cao thượng của ta, sao có thể làm chuyện như vậy?”
Hệ thống: “…”
“Sư tôn, người đang nói chuyện với Chuột Chuột sao?”
Bạch Tiểu Tịch nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.
Diệp Quân Lâm đưa tay gãi mũi, khẽ ho vài tiếng rồi nghiêm túc nói:
“Khụ khụ, bây giờ vi sư sẽ truyền cho ngươi một bộ công pháp. Nhớ phải trân trọng, chăm chỉ tu luyện, sau này làm một... đồ đệ ngoan của ta.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng vung tay, một quầng sáng liền bay vào thức hải của Bạch Tiểu Tịch.
Ầm!
Bạch Tiểu Tịch mở tròn xoe đôi mắt, thân thể nhỏ bé run lên như bị sét đánh trúng.
Bộ Đại La Đạo Kinh thâm ảo khôn cùng, huyền diệu vô tận, khiến nó lập tức có cảm giác như được khai mở thiên nhãn, mọi điều huyền bí của tu hành đều rõ ràng trước mắt.
Lúc này Bạch Tiểu Tịch mới ý thức mình nhận được thiên đại tạo hóa.
Nàng run rẩy vì kích động, cuối cùng sụp xuống đất, cung kính hành lễ:
“Đệ tử cảm tạ sư tôn đã ban pháp!”
Diệp Quân Lâm khẽ mỉm cười, tiện tay múc một bát canh thịt nóng hổi đưa cho nó:
“Được rồi, ăn thịt đi, cho ấm bụng.”
“Được được!”
Bạch Tiểu Tịch hớn hở đón lấy bát canh, chiếc mũi khẽ ngửi rồi lập tức húp lấy húp để.
“Ngon quá đi mất~”
Uống xong, nó cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu, chiếc đuôi nhỏ đong đưa vui vẻ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
“Sư tôn đối xử với Chuột Chuột thật tốt, được làm đồ đệ của sư tôn quả là hạnh phúc nhất trên đời.
Sau này Chuột Chuột nhất định phải báo đáp người!”
Bạch Tiểu Tịch thầm thề trong lòng.
Đột nhiên cả La Thiên Bí Cảnh rung chuyển dữ dội.
Bầu trời xanh thẳm vốn dĩ hư ảo, bắt đầu nứt vỡ thành từng mảng lớn có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường.
“Chuyện gì xảy ra vậy!?”
Diệp Quân Lâm lập tức đứng bật dậy, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
[Đinh! Phát hiện Đại La Tiên Thụ đã cạn kiệt sinh mệnh, không thể tiếp tục duy trì bí cảnh.
Hiện tại, bí cảnh đang sụp đổ, ký chủ hãy mau chóng rời khỏi!]
“Sư tôn… Chuột Chuột thấy khó chịu quá…”
Bạch Tiểu Tịch cũng cảm thấy có gì đó khác thường.
Không hiểu sao nó không thấy sợ hãi, ngược lại, trong lòng lại dâng lên một nỗi bi thương không rõ lý do, nước mắt trào ra từ đôi mắt đỏ hoe.
Diệp Quân Lâm cau mày, cảm giác có điều gì đó không ổn.
Nhưng giờ phút này, việc cấp bách nhất là phải nhanh chóng rời khỏi bí cảnh!
“Đi thôi!”
Hắn lập tức thi triển Đại Hư Không Thuật, mang theo Bạch Tiểu Tịch xé rách không gian, lao nhanh về phía lối ra của bí cảnh.
Trên đường đi, khung cảnh không ngừng biến đổi.
Núi non sụp đổ, rừng cây cổ thụ đổ rạp hàng loạt.
Mặt đất nứt toác, bầu trời như một tấm gương vỡ vụn thành từng mảnh.
Một bí cảnh thượng cổ đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, nay đã đến lúc kết thúc.
“Gào!!!”
Bốn phương tám hướng vang lên tiếng gầm rú thảm thiết của vô số hung thú. Chúng cũng đang hoảng loạn tìm đường chạy thoát.
“Rút lui mau! Rút lui ngay!!!”
Khắp nơi, từng đoàn tu sĩ thất kinh bỏ chạy, thi triển mọi thủ đoạn để tìm lối thoát.
“Tông chủ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy!” Phong chủ Tàng Kiếm Phong tái mặt.
Hư Hữu Niên trầm giọng nói:
“Việc chúng ta cần làm là bảo vệ đệ tử của Huyền Thiên Tông rời khỏi đây an toàn, giảm thiểu tối đa thương vong!”
“Diệp sư đệ đâu rồi?”
Phong chủ Thiên Hương Phong lo lắng hỏi.
Lời vừa dứt, Diệp Quân Lâm liền xuất hiện giữa hư không, sắc mặt nghiêm túc:
“Chư vị, tình hình nguy cấp, mau chóng rời khỏi đây!”
“Diệp sư đệ!”
Mọi người đồng loạt vui mừng.
“A, con chuột to thế này…”
Phong chủ Tàng Kiếm Phong kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Tịch.
Chỉ thấy con chuột lông trắng to bằng bàn tay đang được Diệp Quân Lâm xách theo, đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ thất thần, bộ dạng trông vô cùng đáng thương.
“Đây là đồ đệ mới của ta.”
Diệp Quân Lâm thản nhiên nói.
“Đồ đệ?!?”
Cả đám người trợn tròn mắt.
Trước đây, vị đồ đệ mà Diệp Quân Lâm thu nhận, dù tính khí không tốt nhưng lại xinh đẹp khuynh thành, thiên phú tuyệt đỉnh.
Còn bây giờ… một con chuột trắng nhỏ nhắn bình thường, vừa ngốc nghếch vừa đáng thương, làm sao được coi trọng như vậy?
“Thôi, mọi người nhanh đi thôi!”
Hư Hữu Niên áp chế sự nghi hoặc trong lòng, nghiêm giọng nhắc nhở.
Ầm ầm ầm…
Thiên địa rung chuyển dữ dội, cảnh tượng tựa như ngày tận thế giáng lâm.
May mắn thay, đám tu sĩ và các sinh linh trong bí cảnh cũng nhanh chóng lao về phía lối ra.
Khi cuối cùng thoát ra ngoài, đám tu sĩ vẫn chưa hết kinh hồn bạt vía.
“Đáng chết! Đúng là xui xẻo!”
Lúc này, bên ngoài bí cảnh.
Hồng Thiên Diệp một thân áo đo đang đứng lơ lửng giữa không trung, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt khó chịu vô cùng.
Tuy trong lòng có chút không vui, nhưng may mắn là hắn đã kịp thời thu hoạch được không ít thiên tài địa bảo quý hiếm.
Những thứ này đủ để hắn đột phá Hợp Thể kỳ trong tương lai, cũng coi như là không đến nỗi tay không mà về.
Trong đám người.
Âu Dương Phong mặt mày hớn hở, thần thái đầy tự tin.
Lần này tiến vào bí cảnh, hắn may mắn tìm được một cơ duyên lớn, thu hoạch không ít bảo vật, trong lòng dâng lên cảm giác mình đã trở thành nhân vật phi phàm.
“Quả nhiên ông trời có mắt, lão phu nhất định như diều gặp gió chín vạn dặm!”
...
Nhấn like chương sẽ tăng tỉ lệ rớt Tiên thạch dùng cho tu luyện tăng cấp nha các đạo hữu^^
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 60 |