Uy Nghiêm của Ma Giáo Giáo Chủ! (2)
Hư Hữu Niên lau mồ hôi lạnh, cười khổ.
“Đúng vậy, nếu không được thì để hắn muốn gì cũng thỏa mãn, ngàn vạn lần đừng đối đầu với hắn, giữ mạng là trên hết.”
Phong chủ Tàng Kiếm Phong nhớ lại việc từng vô tình mạo phạm Hồng Thiên Diệp, trong lòng không khỏi run sợ.
Mặc dù Hồng Thiên Diệp đã phản bội sư môn là một vết nhơ không thể chối bỏ, nhưng đồng thời hắn cũng bảo vệ Huyền Thiên Tông trước kẻ thù.
Công và tội gộp lại, mọi người không còn lời nào trách móc nữa.
Quan trọng hơn, cho dù có oán hận, họ cũng không thể đánh lại hắn!
Còn biết làm gì hơn?
Lúc này.
Sau khi chứng kiến màn biểu diễn của Hồng Thiên Diệp, suy nghĩ của mọi người dần thay đổi.
“Hồng sư huynh lợi hại quá! Hồng sư huynh cố lên!”
Bạch Tiểu Tịch vung nắm đấm nhỏ, gương mặt chuột tràn ngập hưng phấn cổ vũ.
Diệp Quân Lâm xoa cằm, nhếch mép cười:
“Bảo sao hắn dám ngông cuồng thế. Giết cường giả Hợp Thể kỳ như giết cẩu!”
Hắn cảm nhận được khí tức bộc phát từ Hồng Thiên Diệp, vừa không giống Hợp Thể, lại không phải Đại Thừa, như đang ở giữa hai cảnh giới.
“Mở ra Thấu Thị Chi Nhãn.”
Hai mắt Diệp Quân Lâm lóe sáng, chăm chú nhìn bóng dáng cường đại phía xa.
Một bảng thông tin ảo hiện ra trước mắt hắn.
Ở mục Tu vi, hiện lên dòng chữ:
Nửa bước Đại Thừa.
“Nửa bước Đại Thừa! Khó trách!”
Diệp Quân Lâm chợt hiểu ra.
Với nền tảng chiến lực cường đại sẵn có, cộng thêm ưu thế cảnh giới, đúng là Hồng Thiên Diệp có thể dễ dàng càn quét đại quân tu sĩ.
“Hừ hừ, thế cũng tốt.
Nếu hắn quay sang đối phó ta, chẳng phải ta sẽ nhân cơ hội này đột phá sao?”
Diệp Quân Lâm thầm nghĩ.
“Cỏ mọc tốt rồi, không cắt một lần thì phí quá.”
Ầm ầm ầm!!!
Đúng lúc này.
Từ sâu trong bầu trời, từng luồng khí tức hùng hậu khủng khiếp bùng nổ, phủ xuống chiến trường.
Vút!
Mười tám bóng dáng mạnh mẽ hiện ra, đứng sừng sững trên không trung, toàn thân tỏa sáng rực rỡ.
Hô hấp của bọn hắn kéo theo linh khí từ hàng vạn dặm hội tụ lại, khiến cảnh tượng trở nên cực kỳ chấn động.
Từ xa nhìn lại, mười tám bóng dáng tựa như mười tám vầng thái dương vàng rực treo lơ lửng giữa trời, ánh sáng chói lòa chiếu khắp nhân gian.
Đám tu sĩ của Vũ Hóa Môn ngước nhìn lên trời, ánh mắt như tìm thấy cứu tinh. Một người hét lớn đầy phấn khích:
“Nhìn kìa! Là các trưởng lão hạch tâm đến giúp chúng ta!”
Trưởng lão hạch tâm đều là trụ cột của Vũ Hóa Môn, vị thế như núi, được vô số đệ tử quỳ bái.
Lần này, để trấn áp Huyền Thiên Tông và phô diễn lực lượng của tiên môn đệ nhất Đông Vực, mười tám tên trưởng lão hạch tâm đã đích thân giáng lâm!
“Cung nghênh chư vị Tôn giả.”
Những trưởng lão Hợp Thể của Vũ Hóa Môn vốn ngày thường quyền uy, giờ đây đều cung kính cúi đầu, ánh mắt tràn đầy kính sợ.
Dù cùng là trưởng lão, nhưng khoảng cách địa vị giữa bọn hắn và các trưởng lão hạch tâm cách biệt như trời với đất.
Các vị Tôn giả này là những người gần chạm đến đỉnh cao nhất của môn phái, địa vị không ai sánh bằng!
Lúc này.
Khi mười tám bóng dáng cường đại xuất hiện, toàn bộ Hoang Châu chìm trong tĩnh lặng.
Muông thú run rẩy, không dám cất tiếng, nỗi sợ hãi lan tỏa.
Trên Phiêu Miểu Phong.
Hư Hữu Niên và những người khác mặt tái mét, khó tin thốt lên:
“Tôn... Tôn giả?!”
Phải biết rằng, tu sĩ Đại Thừa sẽ được gọi là Tôn giả, có ẩn ý là Chí tôn.
Một vị Đại Thừa có thể sống đến năm vạn năm, trong các tông môn khác, bọn họ chính là những lão quái vật thật sự!
Hợp Thể so sánh với Đại Thừa, chẳng khác nào đom đóm và ánh trăng!
Không ngờ Vũ Hóa Môn lại cử đến tận mười tám vị Đại Thừa!
Đây là nội tình đáng sợ đến mức nào?!
Không hổ là tiên môn mạnh nhất Đông Vực!
Trong khi mọi người sợ đến mặt mày xám ngoét, ánh mắt Diệp Quân Lâm lại sáng lên.
Hắn thầm nghĩ.
“Quả nhiên là hàng thật. So với Nửa bước Đại Thừa, Đại Thừa thực thụ càng hấp dẫn hơn nhiều!”
Đối diện với “túi quà kinh nghiệm” mà Vũ Hóa Môn dâng đến tận cửa, Diệp Quân Lâm không quên lặng lẽ giơ ngón cái.
“Phế vật! Các ngươi làm mất mặt Vũ Hóa Môn!”
Một lão giả lùn tịt, tóc trắng giận dữ quát lớn.
Tiếng quát của hắn làm đám tu sĩ phía dưới choáng váng đầu óc.
“Đường đường là đại quân của tiên môn đệ nhất Đông Vực, lại để một nữ nhân đánh cho tan tác.
Nếu chúng ta không đích thân đến giám sát, chẳng phải để thiên hạ cười chê?”
Người nói là một lão ẩu tóc bạc mặc áo bào vàng, tay cầm quải trượng đầu rắn, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hồng Thiên Diệp.
Nhưng khi trông thấy dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết của hắn, trong lòng dâng lên sự ghen ghét.
“Đáng ghét! Còn xinh đẹp hơn ta lúc trẻ…”
Hồng Thiên Diệp lạnh lùng đáp trả, ánh mắt sắc bén:
“Ngươi là củ hành già từ đâu tới, dám vô lễ với bản tọa?”
“Ngươi nói cái gì?!”
Lão ẩu tóc bạc giận dữ trợn mắt.
Lời của Hồng Thiên Diệp chẳng khác nào một cái tát vào mặt nàng.
“Kim Xà Tôn giả, không cần đôi co với kẻ sắp chết.”
Một nam tử trung niên cao lớn tản ra uy áp mạnh mẽ, lạnh nhạt nói.
Ba người là ba trưởng lão hạch tâm có uy vọng cao nhất, thực lực cũng mạnh nhất trong mười tám người.
“Chỉ bằng các ngươi, cũng đòi giết bản tọa? Nực cười!”
Hồng Thiên Diệp cười nhạt, giọng đầy khinh thường.
Năm xưa hắn từng bị tiên nhân vây giết, vẫn có thể phá vòng vây trốn thoát. Chiến trận nho nhỏ này tính là cái gì?
“Hừ! Diệp Quân Lâm đúng là kiêu ngạo.
Chỉ để một tên đệ tử ra mặt đối phó chúng ta, chẳng phải coi thường Vũ Hóa Môn sao?”
Một trưởng lão hạch tâm lạnh lùng nói.
“Được, vậy cứ giết đệ tử của hắn trước, để xem hắn có đau đớn chui ra khỏi hang hay không.”
Một tên khác cười nhạt.
“Cút! Bản tọa chẳng liên quan gì đến hắn!!”
Hồng Thiên Diệp lạnh giọng, ánh mắt như hàn băng vạn năm.
“Ha ha, đúng là sư đồ tình thâm! Bắt được nàng, ta sẽ hủy dung, rồi cắt lưỡi!”
Kim Xà Tôn giả cười gằn độc ác.
“Để ta!”
Một trưởng lão khác hăm hở ra tay, muốn nhân cơ hội thể hiện. Hắn vận dụng pháp lực hùng hậu, kết ấn đánh ra.
Rầm rầm rầm!
Từ hư không có một bàn tay lớn phủ đầy lam quang lao xuống, mang theo áp lực kinh người, chụp thẳng về phía Hồng Thiên Diệp!
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 82 |